Chương 5 - Vạch mặt vị hôn thê của tổng giám đốc
18
Dưới ánh đèn chập chờn, hình như có ai đó đang giúp tôi thay bộ đồ mới.
Tôi cố gắng mở đôi mắt nặng trĩu của mình ra xem.
Ai da, sao Thẩm Dịch Thành lại ở bên cạnh tôi thế này?
Đây là mơ hả?
Không thể phủ nhận là anh sếp của tôi đẹp trai thật.
Từ sau khi đổi thân thể, tôi vẫn hay nhìn vào gương ngắm gương mặt hoàn hảo như tạc tượng của anh ấy.
Sau khi tắm xong, tôi cũng lén nhìn qua bờ vai rộng lớn và cái eo thon gọn của anh.
Nhìn xong thì lại đắc ý cười một mình.
Tôi bị "say" cấp trên của mình rồi!
Tôi không nhịn được đưa tay di chuyển theo sống mũi cao của anh ấy.
Sau đó thở dài một hơi:
"Không hổ là người đàn ông em để mắt"
Thẩm Dịch Thành dừng lại rồi đột nhiên cười thành tiếng:
"Thích không?"
"Thích chứ!"
Trong màn đêm yên tĩnh, mọi giác quan đều được phóng đại.
Giọng của anh ấy trầm thấp lại quyến rũ, khiến trái tim bé nhỏ của tôi lại thấy ngứa ngáy:
"Vậy anh có thể hôn em được không?"
Trước khi tôi kịp trả lời, một nụ hôn đã rơi xuống, nó như một phép thuật phá vỡ phong ấn bao năm nay.
Tôi nghĩ dù sao đây cũng là giấc mơ, nên gạt bỏ hết sự lo lắng và đáp lại cực kỳ nhiệt tình.
Thẩm Dịch Thành hôn càng lúc càng mạnh, khiến đầu óc tôi như lạc lối.
Rất nhiều bong bóng màu hồng xuất hiện trong tâm trí tôi.
Giấc mơ này thật ngọt ngào!
Tôi thực sự muốn mình sẽ không bao giờ tỉnh dậy.
19
Chỉ tiếc là giấc mơ chẳng kéo dài mãi, cuối cùng tôi cũng bị tiếng gõ cửa làm tỉnh giấc.
Tôi mở mắt ra thì không thấy bóng dáng Thẩm Dịch Thành đâu.
Tôi lật đật chạy tới gần cái gương để soi, thì thấy vẫn là gương mặt đẹp trai không tì vết của anh ấy.
Đêm qua thật sự là một giấc mơ à?
Nhưng sao cảm giác lại chân thật vậy.
Tôi sờ vào đôi môi sưng đỏ của mình rồi đi mở cửa.
Chu Mạn Mạn đang đứng ngoài với vẻ ngượng ngùng :
"Anh Dịch Thành, tối qua anh nhiệt tình quá. Nhưng tại sao anh lại đưa em sang phòng khác?"
Cô ta kéo cổ áo ra, cố tình để lộ vết đỏ trên cổ.
Tôi cảm thấy như có mấy tia sét đánh xuống đầu mình.
Không, không thể nào!
Chẳng lẽ tôi "ngủ" với người này à?
Ánh mắt Chu Mạn Mạn nhìn tôi càng dịu dàng
"Anh Dịch Thành, anh không thể chối bỏ trách nhiệm được. Em sẽ về nói chuyện với mẹ chúng ta trước. Anh cứ xong việc đi rồi về"
Đã đổi luôn xưng hô thành "mẹ chúng ta" rồi cơ!!
Tôi thực sự lâm vào bối rối.
Tôi đứng sững người nhìn Thẩm Dịch Thành vừa bưng đồ ăn sáng về.
Chu Mạn Mạn đạt được kế hoạch nên cố tình va vào người anh, sau đó uốn éo thân mình như con rắn nước rời đi.
20
Tôi cố hết sức để nhớ lại những chuyện tối qua nhưng càng nhớ ra nhiều thì đầu càng thấy đau.
Tất cả những gì tôi thấy được toàn là thứ giấc mơ màu hồng ấy.
Đối diện với cái nhìn của Thẩm Dịch Thành, tôi khó khăn mở miệng:
"Sếp à, hình như tôi gây hoạ rồi, tôi dùng cơ thể anh ngủ với cô Chu"
Thế nhưng anh ấy rất bình tĩnh:
"Ăn bữa sáng trước đã."
"Hả?"
Tôi nuốt một miếng bánh mì với trứng cá muối xuống bụng để an ủi bản thân.
Sếp không hổ là sếp.
Thư ký làm bậy với hôn thê mà vẫn có thể trấn định như vậy.
Ăn sáng xong, anh ấy bật máy tính lên và cho tôi xem một đoạn video.
Tôi vừa xem vừa toát mồ hôi lạnh buốt.
Cơ thể của tôi suýt nữa thì thành nạn nhân của một vụ xâm hại.
Thẩm Dịch lưu lại video, dặn dò tôi đừng làm lộ ra.
Tôi lập tức hiểu và gật đầu đồng ý.
21
Sau khi trở về từ khu nghỉ dưỡng, chúng tôi có rất nhiều công việc phải làm.
Vì vậy Thẩm Dịch Thành từ hôm đó cũng không về nhà.
Việc này làm một số người không thể ngồi yên.
Chu Mạn Mạn khoác chiếc áo khoác dài màu đỏ, xách theo cái bình giữ nhiệt đến công ty tìm người.
Vừa chạy đến trước mặt Thẩm Dịch Thành, cô ta bắt đầu mở miệng phun mấy câu khó chịu:
"Đồ hồ ly tinh, cô làm gì mà khiến anh Dịch Thành không chịu về nhà?"
Cô ta cố tình nói to khiến cả tầng đều nghe thấy.
Bao gồm cả tôi đang ở trong phòng làm việc của tổng giám đốc để hóng chuyện.
Ánh mắt Thẩm Dịch Thành cực kỳ lạnh lùng:
"Đây không phải là nơi để cô đến gây chuyện"
"Láo xược! Một thư ký nhỏ mà dám nói chuyện với tôi như vậy? Nếu cô còn biết xấu hổ thì biết điều mà bò ra khỏi đây, tìm cái xe nào mà đâm đầu vào!"
Để thể hiện quyền uy của bà chủ tương lai, cô ta cầm từng thứ trên bàn làm việc của Thẩm Dịch Thành ném xuống đất.
Hiện trường rơi vào hỗn loạn.
Thẩm Dịch Thành lười tranh cãi, trực tiếp bấm số vào đường dây nội bộ gọi đội an ninh lên.
Chu Mạn Mạn đè tay anh ấy lại, đắc ý cười:
"Tôi sẽ sớm trở thành bà chủ ở đây, người nên cút là cô"
Thấy đám mây đen trên đầu tổng giám đốc sắp sửa phát ra tia sét, tôi nhanh chóng chạy tới bảo vệ chén cơm.
Chu Mạn Mạn vừa thấy tôi thì lập tức làm bộ bị bắt nạt.
"Anh Dịch Thành, mẹ chúng ta đã chuẩn bị xong mọi thứ cho tiệc đính hôn rồi, sao anh không về nhà?"
Không về vì còn phải kiếm tiền chứ sao!
Trong thời gian này, bà Thẩm tìm ra đủ thứ lý do để triệu tập Thẩm Dịch Thành.
Nhưng ông chủ Lôi cho thời gian ký hợp đồng quá ngắn, chúng tôi thậm chí còn phải ở lại công ty ăn uống qua loa cho xong chuyện, nào có thời gian về dự tiệc Hồng Môn?
Chu Mạn Mạn hoàn toàn không tin, cô ta cho rằng tôi là người xúi giục Thẩm Dịch Thành.
Cô ta lại bắt đầu lên cơn:
"Anh Dịch Thành, em tới đây để đưa canh gà cho anh. Vừa rồi em nhờ thư ký Khương thông báo cho anh nhưng cô ta lại bảo anh không gặp ai hết.
Nhân viên kiểu này thì sa thải sớm đi thôi! Đợi người cha tù tội của cô ta tìm tới cửa thì không biết công ty sẽ tổn thất đến đâu"
Hay lắm!
Không có việc gì lại đi chọc vào xương sống của tôi!
Xem ra bài học ở khu nghỉ dưỡng lần trước chưa đủ thấm.
22
Nhìn thấy Chu Mạn Mạn cầm một cái bình canh lao về phía tôi, tôi trực tiếp đưa tay hất đi.
Nắp bình bị lật, nước canh nóng ở trong văng hết ra ngoài làm cô ta một lần nữa ướt như chuột lột.
Nhưng lần này không phải rượu nhẹ nhàng mà là món canh súp gà nồng nàn nóng hổi.
Chu Mạn Mạn bị bỏng, cả người sưng đỏ.
Cô ta khóc lớn, công bố tin giật gân:
"Anh Dịch Thành, em đang mang thai con của anh! Sao anh có thể làm vậy với em?"
Ồ, bất ngờ quá đi mất thôi!
Khi nhìn vào mắt Thẩm Dịch Thành, tôi liền hiểu ý anh là gì.
Nhưng bây giờ việc cần làm nhất là không được để chuyện quá ầm ĩ.
Tôi nghiệm túc nói:
"Đừng tưởng cô có thai là muốn làm gì thì làm! Đứa bé của ai còn chưa biết đâu”
Chu Mạn Mạn dùng ánh mắt không thể tin tưởng được nhìn tôi:
"Anh Dịch Thành, anh quên đêm đó ở khu nghỉ dưỡng à?"
Tôi nhướng mày:
"Đừng có nhận bậy bạ, tôi có thể kiện cô tội phỉ báng danh dự của người khác đấy"
Cô ta quay sang mắng Thẩm Dịch Thành:
"Khương Sở Sở, cô dùng thủ đoạn dơ bẩn gì mà khiến anh Dịch Thành ngay cả con của mình cũng không chịu nhận?"
Cô lao tới và muốn cho anh một cái tát.
Nhưng tôi nhanh chóng ra hiệu cho đội an ninh vừa tới:
"Đuổi người bàn bà điên này đi. Từ nay cấm không cho phép bước vào công ty nửa bước"
Chu Mạn Mạn run rẩy nói:
"Anh Dịch Thành, mẹ chúng ta sẽ không cho phép anh đối xử với em như vậy. "
Tôi cười khẩy:
"Mẹ nào của cô? Được con gà hay mất cả nắm thóc còn chưa biết đâu!"
Chu Mạn Mạn bị an ninh tòa nhà ném thẳng ra khỏi tòa nhà.
Thấy đồng nghiệp vẫn còn đứng hóng hớt, tôi nghiêm túc nói:
"Đầu óc cô Chu có vấn đề, những lời nói nhảm nhí của cô ta không được phép truyền ra ngoài"
23
Đêm đó, bà Thẩm dùng sức khoẻ của mình để ép con trai về nhà.
Thế là tôi lại lên đường đóng vai cậu con trai ngoan.
Bệnh của ta bà đương nhiên là giả, mục đích cũng chỉ là để ép cưới.
Khi nhìn thấy tôi, bà ta gấp đến mức còn không thèm nhìn Thẩm Dịch Thành đằng sau lưng:
"Con trai, mẹ sắp chế/c rồi! Nếu Mạn Mạn đã có bầu thì nhanh chóng tổ chức tiệc cưới đi, để mẹ còn ôm cháu sớm"
Chu Mạn Mạn ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, thể hiện mình là một cô con dâu ngoan hiền.
Cô ta còn không quên nghịch cái vòng gia truyền trị giá hàng chục triệu tệ của nhà họ Thẩm.
Cô ta nháy mắt với tôi:
"Anh Dịch Thành, em khẳng định với anh là đứa bé xuất hiện ở đêm đó tại khu nghỉ dưỡng. Sau này việc giáo dục đứa bé phải nhờ vào anh rồi"
Toàn thân tôi nổi ga dà:
"Giáo dục con cái nên để cho cha ruột nó làm"
Hai người thúc cưới vẫn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì xảy ra, tôi lập tức bảo Thẩm Dịch Thành mở video cho họ xem.
Mắt bà Thẩm không tốt lắm, khi nghe thấy những âm thanh mập mờ phát ra, bà tức giận hỏi:
"Cái gì đây? Đây là ai với ai?"
Chu Mạn Mạn thì mặt đầy kinh hãi.
Nhân vật chính trong video này chính là cô ta.
Tôi nhếch môi cười khẩy :
"Cô ngủ với ai mà cô không biết à?"
24
Quay ngược thời gian đến tối hôm đó.
Chu Mạn Mạn thăm dò được khách hàng của Thẩm Dịch Thành là một người uống rượu rất giỏi.
Cô ta đoán nhất định tối nay Thẩm Dịch Thành sẽ say và định lợi dụng cơ hội gạo nấu thành cơm.
Để chắc ăn, cô ta còn gọi cả Hoàng Lập tới.
Mục đích cũng muốn thừa dịp tôi say mà ra tay.
Như vậy Thẩm Dịch Thành sẽ hoàn toàn hết hi vọng với tôi.
Ai dè tối đó Chu Mạn Mạn và Hoàng Lập thấy rượu đắt thì uống hơi nhiều.
Đến khi Thẩm Dịch Thành quay lại sau khi về thay đồ thì đã thấy Chu Mạn Mạn bị tôi đánh cho ngất xỉu nên bắt đầu cảm thấy nghi ngờ.
Anh chợt nhớ ra hình như đã thấy bóng dáng Hoàng Lập ở trong bữa tiệc và nhanh chóng nhận định đây là một cái bẫy.
Anh lập tức đưa Chu Mạn Mạn về phòng của "thư ký Khương", sau đó đặt máy ghi hình với mục đích nghe xem kế hoạch của hai kẻ này là gì, sau đó quay lại chăm sóc tôi.
Ai dè giữa đêm Hoàng Lập lại xông vào phòng.
Trong lúc tối lửa tắt đèn, hắn tưởng Chu Mạn Mạn là tôi nên nhẫn tâm ra hay để hủy hoại trong sạch của tôi.
Hai người đó cuối cùng đã có một đêm điên cuồng.
Ngày hôm sau, Hoàng Lập tỉnh dậy trước thì phát hiện mình ngủ sai người nên co giò chạy.
Chỉ có Chu Mạn Mạn là không biết gì hết, vẫn cho rằng hôm qua mình ở bên Thẩm Dịch Thành.
25
Âm mưu được phơi bày, Chu Mạn Mạn run rẩy nói:
"Anh Dịch Thành, không, không phải vậy đâu! "
Bà Thẩm thì ngã ra bất tỉnh.
Chu Mạn Mạn quỳ xuống đất ôm lấy đùi tôi, gào khóc đau đớn:
"Anh Dịch Thành, dù đứa bé không phải của anh thì anh cũng giàu như vậy, anh giúp em nuôi nó cũng được mà"
Chân lý ở đâu ra vậy? Giàu thì phải nuôi hộ con người khác sao?
Có ngủ mơ cũng không đẹp được như thế đâu.
Tôi cạy từng ngón tay của Chu Mạn Mạn ra và tháo chiếc vòng tay gia truyền mà cô ta chưa kịp sờ mấy lần.
Sau đó nhanh chóng bảo quản gia thu hồi lại khoản hồi môn 100 triệu tệ và châu báu mà bà Thẩm định đưa cho Chu Mạn Mạn.
Tôi sai người đuổi Chu Mạn Mạn ra khỏi nhà, cấm cô ta không được phép bước vào cửa.
Thẩm Dịch Thành lặng lẽ quan sát mọi hành động của tôi và suốt quá trình đều tỏ ra hài lòng.
26
Chu Mạn Man còn đáng ghê tởm hơn tưởng tượng của tôi rất nhiều.
Cô ta nhận định mọi tội lỗi đều là của tôi, nên Hoàng Lập mới ngủ sai người.
Dù sao đêm đó Thẩm Dịch Thành đã dùng thân xác của tôi đưa cô ta về phòng.
Chu Mạn Mạn cho người tìm được cha ruột Khương Đại Thạch vừa ra tù của tôi và đưa cho ông ta địa chỉ công ty.
Tất nhiên người cha cặn bã làm sao có thể bỏ qua được cơ hội hút máu này?
Chu Mạn Mạn thậm chí còn cẩn thận mua cho ông ta vé máy bay đến đây nữa.
Ông ta tìm đến nơi nhưng bị an ninh chặn lại nên điên cuồng gọi điện cho tôi.
Giống hồi còn bé, ông ta dùng những lời lẽ cay độc nhất, mắng tôi là kẻ bất hiếu. Chất vấn tôi vì sao đi làm ở nơi đẹp như vậy, tiền lương hàng tháng cao mà không dùng để đưa ông ta ra tù sớm hơn.
Cuối cùng còn dày mặt đòi tôi mười triệu.
Tất nhiên là tôi không đồng ý.
Ông ta uy hiếp, nói không đưa tiền thì mỗi ngày sẽ đến cửa công ty làm ầm lên, cho mọi người đều biết tôi có một người cha ngồi tù, để tôi không có mặt mũi ở lại thành phố này.
27
Tôi giận run người.
Đối với tôi, Khương Đại Thạch chính là một cơn ác mộng.
Từ khi tôi còn nhỏ, hơi chút là tôi bị ông ta đánh chửi. Lúc uống say ông ta từng dùng chai rượu đập vào đầu tôi.
Mặc dù đã vào tù nhiều năm nhưng món nợ của ông ta để lại quá lớn.
Hàng năm vẫn có người tới nhà tôi tạt sơn đỏ.
Sức khỏe của mẹ tôi không tốt.
Khi còn bé, tôi là người cầm dao phay đứng cản trước cửa.
Nhưng các chủ nợ cũng chẳng sợ. Họ dùng ánh mắt thèm thuồng nhìn tôi, hoặc mắng tôi là đứa con của kẻ tù tội, bé tí đã biết dùng bạo lực.
Điều may mắn duy nhất là những người hàng xóm bị người cha cặn bã trộm tiền không bỏ đá xuống giếng.
Lúc nhà tôi không có gì ăn, họ là người mang cơm nguội cho.
Mặc dù ngoài miệng họ nói: "Sợ các người chếc đói thì không ai trả tiền".
Nhưng lúc mẹ tôi bị bệnh ngất đi, họ là người đưa bà vào viện.
Mẹ tôi là một người phụ nữ yếu đuối nhưng biết ghi nhận ơn huệ của người khác.
Bà đã sống ở đây nhiều năm, biết rõ những người bị Khương Đại Thạch trộm tiền cũng chẳng giàu có gì.
Bỗng dưng bọn họ bị tai họa rơi xuống đầu, điều này thật sự rất bất công.
Trông chờ vào người cha cặn bã của tôi trả tiền là điều bất khả thi.
Vậy nên bà cố gắng lo liệu cho tôi đi học, dặn dò tôi sau khi lớn lên phải cố gắng kiếm tiền để trả lại cho những người hàng xóm tốt bụng.
28
Tôi buồn bã đi theo Thẩm Dịch Thành về căn hộ riêng.
Ban đêm tôi mơ thấy ác mộng, mơ thấy tất cả mọi người trong thị trấn đều ném trứng gà vào tôi và mẹ.
Tôi mơ thấy Khương Đại Thạch đến công ty nhục mạ tôi, mọi người cười nhạo tôi là con gái của kẻ xâm hại phụ nữ.
Tôi muốn thoát khỏi giấc mơ khủng khiếp đó nhưng không sao mở mắt ra được.
"Sở Sở, em mau tỉnh lại đi!"
Không biết qua bao lâu, tôi rơi vào một vòng tay ấm áp và cuối cùng cũng tỉnh dậy.
Thẩm Dịch Thành ngồi ở mép giường ôm tôi an ủi:
"Đừng sợ! Có anh ở đây."
Cảm giác được chính cơ thể của mình ôm thật kỳ lạ.
Nhưng khí chất từ linh hồn Thẩm Dịch Thành vẫn lan tỏa rất mạnh mẽ, khiến tôi cảm thấy an toàn hơn bao giờ hết.
Anh lau nước mắt trên mặt tôi, dịu dàng nói:
“Trước giờ em không muốn yêu đương là do cha của mình sao?"
Tôi hơi bối rối.
Hình như ban nãy tôi có nói mơ, vừa khóc vừa nói Khương Đại Thạch là vết nhơ trong cuộc đời tôi.
Khiến tôi không dám tỏ tình với người tôi thích.
Thẩm Dịch Thành chăm chú nhìn tôi:
"Đêm đó tại khu nghỉ dưỡng, em uống say nên đã tỏ tình với anh rồi. Em nói anh là người đàn ông em coi trọng"
Ahhh!
Đó không phải là một giấc mơ à?
Nhớ đến nụ hôn thật dài đó, tôi lập tức đỏ mặt xấu hổ.
Nhưng nghĩ đến Khương Đại Thạch, tôi nhịn không được mà cúi đầu ủ rũ:
"Anh sẽ không coi thường em chứ?"
Anh ấy lắc đầu :
"Sở Sở, chúng ta đều là những cá thể độc lập, đừng để bất cứ ai ảnh hưởng đến cuộc sống của em"