Chương 6 - Vạch mặt tiểu hoa đán trà xanh
11
Tuy vậy, anh vẫn đồng ý cùng tôi đến xin lỗi đạo diễn Trương.
Người quản lý của Thịnh Nghiêu đã đặt trước một bàn tiệc tại nhà hàng Tiểu Kiều Lưu Thủy và đợi chúng tôi từ sớm.
Đạo diễn Trương đến dự tiệc cùng nhà sản xuất.
Thực ra vấn đề bồi thường công ty đã thương lượng gần xong, lần này đến đây chủ yếu là để xin lỗi.
Dù sao thì giới đạo diễn lớn bây giờ cũng đã là vốn rồi. Thịnh Nghiêu tuy là ảnh đế nhưng những năm gần đây anh chỉ an phận một góc, hầu như không có đầu tư gì. Nếu không cúi đầu lần này, có thể sẽ thất nghiệp thật.
Một hai năm nữa khi cơn sóng gió qua đi, trong giới giải trí sẽ chẳng còn ai nhớ đến anh nữa.
Chỉ thấy Thịnh Nghiêu liên tục uống rượu tạ lỗi, sắc mặt đạo diễn Trương cũng dần dịu lại.
Ông nhận ly rượu từ Thịnh Nghiêu, nói: "Các cậu trẻ người non dạ, làm việc không suy nghĩ kỹ càng. Khoản bồi thường của cậu thực ra cũng không nhiều đâu, coi như là bài học. Dù sao cũng là ảnh đế rồi, sau này làm việc phải chín chắn hơn."
Áp lực thật đè nén.
Thịnh Nghiêu liên tục gật đầu, rồi hỏi: "Vậy bộ phim này của ngài bây giờ là đổi người đóng hay sao?"
Nhà sản xuất khoát tay: "Đã hỏi mấy nữ diễn viên rồi nhưng đều không có lịch trống, chỉ có thể từ từ tìm người thôi, đành để sang năm chiếu mừng lễ vậy. Haiz, đáng tiếc..."
Trong lòng tôi trợn trắng mắt, nghe nói Tần Diệp Tử bên kia phải bồi thường một khoản vi phạm hợp đồng lớn.
Hai ông già này, tiền đã lấy được rồi, phim cũng chưa hoàn toàn đổ bể, còn tiếc cái gì nữa.
Người quản lý của Thịnh Nghiêu cũng lắc đầu: "Nếu có thể tận dụng sức nóng lúc này để quay xong và công chiếu thì quả thật sẽ có nhiều khán giả hơn."
Tôi mới chợt hiểu ra, thì ra họ tiếc điều này.
Đạo diễn Trương lúc này mới để ý đến tôi đang ngồi im lặng: "Thịnh Nghiêu, vợ cậu là tiếp viên hàng không à?"
"Vâng." Tôi bất ngờ khi bị gọi tên, gật đầu đáp lại.
Mắt đạo diễn Trương bỗng sáng lên: "Bộ phim của chúng ta có tên là 'Cơ trưởng Nhân dân', vai nữ chính đúng là một tiếp viên hàng không, nếu cô ấy đóng thì chẳng phải là diễn đúng nghề sao?"
12
"Tôi sao?"
Tôi chỉ vào mình, đùa gì vậy.
Tôi xua tay: "Không được đâu đạo diễn, tôi chưa từng đóng phim, hơn nữa tôi còn có công việc."
Đạo diễn Trương tiếp tục: "Hình tượng các mặt của cô đều rất phù hợp, hơn nữa không cần hướng dẫn chuyên môn, chỉ cần tập luyện diễn xuất một chút là được. Nếu cô đóng..."
Đạo diễn Trương nhìn hai vợ chồng chúng tôi: "Thì phần diễn của Thịnh Nghiêu cũng không cần đổi người nữa."
Tôi động lòng hỏi: "Vậy tiền bồi thường có được miễn không?"
Đạo diễn Trương và nhà sản xuất nghe xong đều cười.
Có gì đáng cười đâu, trong giới giải trí của họ, đơn vị tính tiền đều là hàng chục triệu hàng trăm triệu, tuy là công ty bồi thường nhưng Thịnh Nghiêu cũng là cổ đông công ty mà.
Tôi còn định cuối năm lấy tiền hoa hồng để đổi biệt thự nữa.
Thịnh Nghiêu thấy tôi im lặng, tưởng tôi không muốn: "Vợ tôi..."
"Được, vậy để tôi thử xem?" Tôi ngắt lời anh, sảng khoái đồng ý.
Chúng tôi hẹn thời gian thử vai, tôi nghĩ dù sao thời gian này cũng đang nghỉ phép năm, nhưng việc này vẫn phải báo cáo với công ty.
Sau khi công ty bàn bạc, không ngờ lại đồng ý.
Chủ tịch đích thân gọi điện cho tôi: "Tiểu Tô, nếu cô có thể đóng vai này, hãng hàng không chúng ta sẽ đầu tư vào bộ phim này, sau này cô làm đại diện hình ảnh cho công ty, cũng không cần bay khắp nơi nữa."
Còn có chuyện tốt như vậy, chỉ cần tôi thử vai thành công!
Tôi nhận lời ngay, tối đó kéo Thịnh Nghiêu dạy gấp rút kỹ năng diễn xuất cho tôi.
Thịnh Nghiêu không có ý tốt: "Chúng ta hình như có cảnh thân mật, diễn cái này trước đi."
Nhưng tôi đang mê mẩn diễn xuất, không rảnh để ý đến anh.