Chương 4 - Vạch Mặt Thiên Kim Giả

Vạch Mặt Thiên Kim Giả (P4/5)

______________

9.

Trong nguyên tác, Diệp Thần - con trai cả của Diệp gia, say mê nghệ thuật và không có hứng thú với việc kinh doanh.

Cha Diệp ban đầu có ý định đào tạo Diệp Ninh, nhưng cô ấy đã tự mình phá hỏng nó.

Cuối cùng, công ty đương nhiên rơi vào tay Diệp Dao.

Mà Diệp Dao lại không biết gì về vận hành và quản lý, cuối cùng nhà họ Diệp chỉ tồn tại trên danh nghĩa, trở thành công ty con của tập đoàn Tư gia.

Lúc bấy giờ, Diệp Dao có thể ổn định cuộc sống và trở thành người vợ dịu dàng đằng sau Tư Hành.

Lần đầu tiên đọc bài truyện và nhìn thấy đoạn văn này, tôi không khỏi thở dài.

Là một công ty hàng đầu ở thành phố A, tập đoàn Diệp gia có giá trị thị trường hàng chục tỷ, Diệp Dao thực sự đã tùy tiện trao nó cho Tư Hành.

Phải nói rằng, bộ não tình yêu thực sự là thứ đắt giá nhất trên đời.

Tôi thậm chí còn có chút nghi ngờ rằng Tư Hành ở đoạn sau tiểu thuyết có hành động theo đuổi như vậy là vì hắn bị thu hút bởi sự ngu ngơ trong tình yêu của Diệp Dao sao?

Nhưng hắn sẽ không có cơ hội này.

Mỗi xu của tập đoàn Diệp gia sẽ là của tôi.

Đối với ái tình đắm chìm đắm trong tiền bạc thôi.

Tôi không trực tiếp nhảy dù vào vị trí quản lý bộ phận như trong tác phẩm gốc mà bắt đầu từ dưới lên một cách trung thực.

Tất nhiên, tôi không đạo đức giả đến mức che giấu danh tính con gái thật của Diệp gia.

Bối cảnh là một con át chủ bài gây sốc khiến mọi người không thể đánh giá thấp tôi.

Và năng lực của chính mình là cách duy nhất để thuyết phục người khác.

Cả hai điều này đều không thể thiếu.

Trước khi xuyên sách, tôi chỉ là một người trong suốt nhỏ bé, không có quyền lực, nhưng tôi vẫn có dựa vào khả năng của chính mình để leo lên vị trí hàng đầu.

Nhưng lần này, với danh tiếng là quý nữ của Diệp gia, cộng thêm lời ám chỉ của cha Diệp, dù cố ý hay vô tình, rằng ông sẽ chuẩn bị cho tôi làm người thừa kế tiếp theo thì tôi giống như cá gặp nước.

Mọi người đều tôn trọng tôi từ tận đáy lòng.

Mặt khác, phía Diệp Dao có vẻ không ổn.

Khả năng của cô ta ngay từ đầu đã không nổi bật và thậm chí còn mờ nhạt hơn so với hoàn cảnh của tôi.

"Đúng như dự đoán, cái gì là giả thì là giả. Khoảng cách về gen đều ở đó."

"Không phải Diệp Dao đã được dạy dỗ ở Diệp gia mười mấy năm sao? Tại sao cô ta lại không biết gì cả?"

“Đồ giả không bằng đồ thật, chỉ là bùn không đỡ nổi tường thôi.”

"Sao cô ấy còn có can đảm ở lại đây? Cô ấy không phải muốn tranh giành quyền lực với cô Diệp Ninh đó chứ?"


Mọi lời bàn tán từng lấn át Diệp Ninh giờ đổ dồn vào Diệp Dao.

Để lấy lòng tôi, nhiều người đã cố tình nói xấu Diệp Dao trước mặt tôi và loại trừ cô ấy.

Nhưng vẻ mặt của tôi vẫn không thay đổi: "Mọi người đều có sự phân công lao động và thế mạnh riêng."

"Diệp Dao rất tận tâm và chưa bao giờ gây ra lỗi trong công việc."

“Đừng tạo bè phái trong văn phòng.”

Diệp Dao thực sự rất nghiêm túc ở vị trí của mình.

Nhưng vị trí của cô ta - nói thẳng ra, là một công việc linh tinh.

In tài liệu, hỗ trợ đặt hàng, giao tài liệu...

Hầu như tất cả mọi người đều có thể ra lệnh cho cô ta.

Suy cho cùng, cô ta không có kiến thức cùng kỹ năng chuyên môn nên không thể làm những công việc khác.

Và giờ cô ta không có lý lịch của Diệp gia nữa.

Cha Diệp không có ý định cho cô ta vào công ty, là cô ta tự mình vào.

Sau khi biết cô ta đã gia nhập công ty, cha Diệp đã mất bình tĩnh.

Ông ở nhà tức giận và nói một cách thô lỗ: “Tài sản tương lai của gia đình chúng tôi sẽ được để lại cho Ninh Ninh, hoàn toàn không liên quan gì đến cô.”

Nước mắt Diệp Dao lập tức rơi xuống.

Cô khó tin nhìn cha Diệp: "Cha, cha nghĩ con như vậy sao?”

“Cha nghĩ rằng con vào công ty để tranh giành quyền lực với chị Diệp Ninh sao? Con không có, con chưa bao giờ nghĩ về điều đó. Con chỉ, con chỉ không muốn ở Diệp gia ăn cơm miễn phí. Con chỉ muốn chuộc lại tội lỗi của mình càng nhiều càng tốt và giúp đỡ gia đình nhiều nhất có thể."

Thành thật mà nói, tôi không hiểu lắm logic của Diệp Dao.

Nếu cái gọi là sự chuộc tội của cô ta chính là gia nhập tập đoàn Diệp gia và làm một công việc nhận bốn nghìn tệ một tháng và lao động chân tay thì tội lỗi này thực sự được chuộc lại một cách rẻ mạt.

Hơn nữa bốn nghìn tệ tiền lương, chẳng phải đều vào ví của cô ta sao?

Bằng cách này, trong mắt cô ta có phải là sự chuộc tội?

Vậy thì không phải tất cả công nhân trên thế giới đều đang cố gắng chuộc tội cho bọn tư bản sao?

Tôi luôn tuân thủ nguyên tắc với cô ta là nước sông không phạm nước giếng, nhưng khi nghe đến lời này, tôi không khỏi cau mày: "Không ai nói cô có tội, và cô không thể tự chuộc tội bằng cách này.”

“Thay vì đến công ty nhận công việc mà ai cũng có thể làm được thì thà ở nhà và dành nhiều thời gian hơn cho mẹ. Tôi và anh Hai hiện tại đều rất bận rộn, ở nhà một mình mẹ chắc hẳn rất buồn chán. Nếu cô có thể giúp chúng tôi ở nhà với mẹ và thể hiện lòng hiếu thảo với bà, chúng tôi sẽ càng biết ơn cô hơn.

Tôi nghĩ điều này là hợp lý và chân thành.

Nhưng Diệp Dao lại nhìn tôi với vẻ đau đớn trên mặt như thể vừa chịu một sự sỉ nhục nào đó: “Chị cũng cho rằng tôi vào công ty để cướp vị trí của chị phải không? Tôi nói lại lần nữa, tôi thực sự không quan tâm! Tôi không muốn tài sản của Diệp gia chút nào. Tôi chỉ hy vọng cha mẹ có thể nhìn thấy nỗ lực của tôi. Tôi chỉ muốn họ nhận ra tôi, tôi chỉ muốn họ yêu thương tôi như trước…”

Nói đến phần sau, cô ta không khỏi ôm mặt khóc nức nở: "Tại sao mọi người lại nói như vậy về tôi? Tại sao tất cả mọi người đều nghĩ tôi như vậy? Tôi thực sự không làm điều đó vì tiền của nhà họ Diệp. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc cướp của ai cả. Chỉ vì tôi không phải con gái ruột mà mối quan hệ hai mươi năm qua đã bị xóa sạch sao? Cha, mẹ, sao có thể tàn nhẫn như vậy…"

10.

Thấy cô ấy lại bắt đầu khóc, thái dương tôi giật nảy lên và chợt đau.

Đây không phải là lần đầu tiên.

Kể từ khi chuyển đến nhà họ Diệp, loại kịch tính này cứ ba ngày lại xảy ra.

Diệp Dao luôn có vẻ như đã phải chịu vô số oan ức, hèn nhát không thể ngẩng đầu lên.

Bình thường nếu không có chuyện gì xảy ra, cô ta sẽ ở trong phòng và không bao giờ ra ngoài.

Khi ăn, cô ta sẽ một mình bưng bát, cúi đầu, cắn vài miếng rồi đặt xuống ngay. Cô ta không bao giờ ngồi cùng bàn với nhà họ Diệp.

Có lúc tôi mời cô ngồi xuống ăn cùng, cô ta lại ngẩng đầu lên, nở một nụ cười cay đắng, giả vờ mạnh mẽ: “Không sao đâu, chị cứ ăn đi, với tôi không sao đâu…”

Mẹ Diệp có lúc buồn chán muốn đi mua sắm nên rủ cô ta đi cùng thì cô ta hoảng sợ xua tay như thể đang ủy khuất: “Con… con có đủ quần áo để mặc rồi, thật sự không cần nữa.”

“Mẹ, mẹ nên đi mua sắm với chị Ninh Ninh đi.”

Rõ ràng không có ai nhắm vào cô ta, nhưng cô luôn tỏ ra lo lắng và đau khổ.

Đôi khi cha mẹ Diệp không thể chịu đựng được và nói ra lời gay gắt, cô ta sẽ rơi nước mắt và nói: "Cha, mẹ, con thực sự không muốn, ý con không phải vậy. Con chỉ muốn có thêm chút tình cảm gia đình. Tại sao cha mẹ không thể đối xử với con như trước đây…”

Sau đó, cha mẹ Diệp sẽ từ bỏ cuộc nói chuyện với vẻ bất lực và để cô ta đi.

Tôi chưa bao giờ coi trọng Diệp Dao.