Chương 2 - Uyển Nhược
[CHƯƠNG 2]
5.
Sáng sớm hôm sau.
Lão phu nhân cho người mời ta đến phòng khách, nói là có một vị khách nhân đến tìm.
Sau khi ta đến, thì ra vị khách nhân mà Lão phu nhân nhắc đến lại là Nam Vi.
Nàng ta mang theo rất nhiều đồ bổ để nịnh nọt Lão phu nhân.
Có thể nhìn thấy được, Lão phu nhân rất thích nàng ta, mỗi khi cùng nàng ta nói chuyện, đôi mắt bà từ ái, nụ cười ôn hòa.
Thấy ta đi vào, Lão phu nhân thu lại nụ cười, sắc mặt nghiêm túc: “Uyển Nhược, ngươi càng ngày càng không có quy củ, đợi mặt trời lên cao rồi mới chịu dậy, không có chút bộ dáng của Tướng quân phu nhân gì cả.”
Lão phu nhân ghét bỏ ta cũng không phải ngày một ngày hai.
Bà ta cũng biết chuyện ta bị thất tiết trước khi xuất giá, cảm thấy ta không xứng đáng với con trai bà.
Mấy năm nay, khi Vệ Tông không có trong phủ, bà ta luôn gây khó dễ, bới lông tìm vết.
Nếu không phải bởi vì kiêng kị nhà mẹ đẻ của ta, chỉ sợ sớm đã đuổi ta ra khỏi cửa.
Ngày thường ta đối với Lão phu nhân một mực tôn kính, nhưng hôm nay ta không muốn nhẫn nhịn nữa: “Ai quy định rằng phu nhân của Tướng Quân phải dậy sớm?”
Lão phu nhân nhíu mày cười lạnh: “À hôm nay còn biết cãi lại, đợi Tông nhi về ta sẽ nói nó hưu ngươi.”
Ta lạnh nhạt trả lời: “Tướng Quân còn không biết được khi nào có thể trở về, không bằng Lão phu nhân viết thư cho hắn, nói hắn gửi hưu thư về đây!”
“Ngươi…” Lão phu nhân tức đến đấm ngực dậm chân.
Nam Vi tiến lên giúp bà ta xọa dịu, trấn an mà nói: “Lão phu nhân chớ có tức giận, nếu tổn hại sức khỏe, Tông ca ca sẽ đau lòng.”
Sắc mặt Lão phu nhân mới hòa hoãn một chút.
Nắm lấy tay Nam Vi kêu nàng ngồi xuống: “Vẫn là Vi Nhi hiểu lòng người, con mau ngồi xuống, lỡ động thai khí thì không tốt.”
“Dạ” Khóe môi Nam Vi cong lên, đắc ý dạt dào mà liếc ta một cái, cảm giác như đang hưởng thụ sự nuông chiều của Lão phu nhân.
Thì ra Lão phu nhân cũng biết, Nam Vi có cốt nhục của Vệ Tông.
Chỉ có ta là không biết gì.
“Ta còn có việc, ta đi trước.” Ta xoay người đi.
Nam Vi gọi ta lại, diu dàng nói: “Uyển Nhược tỷ tỷ, tỷ muốn đi ra ngoại thành chơi sao, vùng ngoại thành nhiều Thổ phỉ, tỷ tỷ phải cẩn thận mới được…!”
Ta quay đầu lại liếc nàng ta một cái.
Nàng ta cố tình kím chuyện.
Lão phu nhân cũng hiểu được thâm ý trong lời nói của Nam Vi, trào phúng mà nói: “Vi nhi hảo tâm nhắc nhở ngươi vài câu, ngươi trừng mắt làm gì, nàng nói có sai sao?”
Ta tức giận, nói một câu: “Nàng ta nói không sai, người sai là ta, đáng lẽ từ đầu ta không nên đến chỗ hẹn với Vệ Tông, sẽ không xảy ra chuyện như vậy.”
6.
Ta vốn chỉ định ra khỏi phủ hít thở không khí, nhưng khi ra ngoài ta lại đổi ý.
Ta thuê một chiếc xe ngựa, đi ra ngoại thành.
Ta đến chỗ lần trước bị bắt coc, một mình ta đứng giữa rừng trúc.
Trong hai năm qua, ta chưa từng dám đối mặt với chuyện này, cũng không dám nhớ lại.
Đó là một cái gai trong lòng ta.
Trong tiềm thức ta cũng nghĩ bản thân mình ô uế, nên trong Vệ phủ ta luôn giữ kẽ, ăn nói khép nép.
Hiện giờ, ta lại thản nhiên mà đối mặt hết thảy mọi chuyện.
Vệ Tông hẹn ta đi chơi nhưng không bảo vệ ta.
Ta là một nữ tử yếu đuối, sau khi bị bọn Thổ phỉ bắt đi, hạ thuốc mê mất đi lí trí, tạo thành bi kịch.
Cái này không phải là ta sai.
Nếu Vệ Tông đã thay lòng đổi dạ, ta cũng nên buông xuống mà thành toàn cho hắn.
Vết sẹo trong quá khứ rất đau, nhưng chỉ khi xé lớp mài cũ ra thì lớp da mới mới hình thành.
Lần đầu tiên ta đối mặt với chuyện năm đó.
Ta chưa bao giờ nhớ rõ chuyện ta bị hạ thuốc mê năm đó.
Giờ phút này sau khi trong lòng bình tĩnh lại, ta lại có vài phần ấn tượng.
Ta mơ hồ nhớ lại, trong lúc nửa mê nửa tỉnh ta thấy mình đang ở trên một cỗ xe ngựa lớn.
Khi đó ta đã hoàn toàn bị thuốc mê khống chế, mất đi lí trí, trong xe ngựa quấn lấy một nam nhân mà điên đảo.
Hắn có một mùi thơm dễ chịu, hắn vẫn rất tỉnh táo, thậm chí còn có hành động đẩy ta ra khỏi người hắn.
Ta hôn lấy cổ hắn, khóc nức nở mà cầu xin: “Hu Hu làm ơn giúp ta…!”
Lúc đầu hắn không muốn chạm vào ta, ta lại dây dưa không dứt, đẩy hắn ngã ra mà leo lên….
Có thể nói, không phải ta bị hắn cướp đi sự trong sạch, mà là ta đã cướp đi sự trong sạch của hắn…
Ta còn sờ được trên ngón trỏ của hắn có đeo một chiếc nhẫn ngọc phỉ thúy.
Khi hai ta siết chặt lòng bàn tay ta có thể cảm giác được, ngón tay hắn thường ngày được chăm sóc rất kỹ, trơn bóng thon dài không hề thô kệch.
Ta không nhớ rõ trong đám Thổ phỉ bắt coc ta còn có một người như vậy.
Chẳng lẽ vị nam nhân kia không phải là người của bọn Thổ phỉ?
Ta đang ngây người, phía sau lại truyền đến tiếng vó ngựa.
Một chiếc xe ngựa xa hoa đi ngang qua rừng trúc, một bàn tay với ngón trỏ đeo chiếc nhẫn ngọc phỉ thúy vén rèm lên nhìn về phía ta.
Ta nhìn thấy chiếc nhẫn ngọc, ký ức càng thêm hỗn loạn.
Dường như chính là bàn tay này đã dây dưa cùng ta đêm đó.
Một vị nam tử trẻ tuổi, anh tuấn phi phàm ngồi ngay ngắn trên xe ngựa, nội thất bên trong xe là màu vàng tươi, màu sắc dành riêng cho bậc đế vương.
Chẳng lẽ, đây là đương kim Thánh Thượng, Sở Hoài xuyên?
Sở Hoài Xuyên nhìn thấy ta, giật mình chớp mắt một cái, ra lệnh: “Hàn Sơn, dừng lại!”
“Dạ” Hàn Sơn tuân lệnh, dừng xe ngựa lại trước mặt ta.
Hắn từ trên xe ngựa bước xuống, cả người lộ ra khí chất tôn quý.
Hai ta đứng trong rừng trúc, có một mùi hương thoang thoảng dễ chịu, là mùi hương trên người hắn.
Giống như mùi hương mà đêm đó ta ngửi được.
Sở Hoài Xuyên và ta bốn mắt nhìn nhau, môi mỏng khẽ mở: “Vệ phu nhân, biệt lai vô dạng.”
7.
Ta và Sở Hoài Xuyên cũng chưa từng gặp mặt.
Mà khi hắn nói ra câu biệt lai vô dạng, khiến cho ta có một cảm giác rất quen thuộc.
Ta thăm dò: “Ngươi biết ta?”
“Ngu cô nương thật là quý nhân hay quên.” Hắn ngập ngừng.
Ta nín thở, cứ nghĩ rằng hắn sẽ nói đến chuyện đêm đó.
Không ngờ hắn lại nói cho ta một chuyện khác khiến ta ngạc nhiên hơn: “Bốn năm trước, ta có đưa cho nàng một túi thơm.”
Bốn năm trước, là lúc ta vừa tròn 16 tuổi.
Năm đó ta cùng với Vệ Tông vừa định ra hôn ước, ta cùng mẫu thân đến Yến Châu thăm Ngoại tổ mẫu.
Khi đi ngang qua thành Đan Dương gặp phải một trận ôn dịch.
Mẫu thân biết về y thuật, cũng đã dạy ta một chút y thuật.
Nhiều người bỏ chạy khỏi thành, chỉ có ta và mẫu thân lựa chọn ở lại giúp đỡ những người dân bị bệnh.
Trong những bệnh nhân ta cứu, đúng là có một vị nam nhân tặng cho ta một cái túi thơm.
Khi đó, hắn được sắp xếp nằm trong một lều tranh, mà ta mang mặt nạ phòng bệnh, nói chuyện cùng hắn qua vách lều, cũng nấu thuốc cho hắn uống.
Khi ôn dịch đã tạm lui, ta đến lều tranh tạm biệt hắn.
Hắn hỏi ta khuê danh cùng quê quán ở đâu.
Ta đáp: “Nhân sĩ Kinh thành, Ngu danh Uyển Nhược.”
Hắn với tay đưa ta một chiếc túi thơm, nói giữ làm tín vật, ngày sau báo đáp.
Thì ra, duyên phận của ta và hắn bắt đầu từ đó.
Gác lại suy nghĩ của mình, ta trầm tư nói: “Thì ra ngươi là vị công tử ngày ấy.”
Sở Hoài Xuyên hỏi ta: “Uyển Nhược, túi thơm ta tặng nàng ngày đó vẫn còn chứ?”
Túi thơm kia ta đã đặt trong một chiếc hộp gỗ rồi giấu đi.
Khi ta cùng mẫu thân hồi kinh, vào thành đã bị ngăn cản, Thủ vệ ở cổng thành đã lục soát tay nải của ta, chúng ta phải thiêu hủy tất cả đồ vật từ vùng dịch về mới có thể vào thành.
Dù sao cũng là tín vật người khác tặng, đem thiêu hủy là bất kính.
Vì thế ta bỏ vào một hộp gỗ, ở ngoại thành một dặm, tìm một gốc cổ thụ rồi chôn xuống.
“Đã chôn dưới một gốc cổ thụ ở ngoại thành, ngươi muốn vào thành sao, có thể cho ta quá giang một đoạn, cùng xem túi thơm còn hay không?”
“Được.” Sở Hoài Xuyên mời ta lên xe ngựa.
Bánh xe lại lăn.
Nội thất trong xe càng quen thuộc, hình ảnh triền miên đêm đó cùng cảnh vật trước mắt càng trùng lặp.
Trên chiếc xe ngựa chật chội này ta và vị nam nhân đó liều chết dây dưa…
Nam nhân đêm đó có phải là người trước mắt hay không?
Gương mặt ta đỏ bừng dưới ánh nắng chiều, muốn xuất huyết tới nơi.
Sở Hoài Xuyên không biết nghĩ tới cái gì, vành tai cũng ửng đỏ, trái ngược hẳn với khí chất lạnh lùng cao quý của hắn.
Ánh mắt hắn cứ đánh giá ta, trong mắt chứa đầy cảm xúc khó hiểu.
Như là đang kiềm chế những cơn sóng tình cuồn cuộn.
Chỉ cần nhìn hắn thôi, ta đã có cảm giác như đang đắm chìm trong đó.
Nhất định là ảo giác.
Ta nhìn đi chỗ khác, vén rèm lên giả vờ xem phong cảnh bên ngoài.
Xe ngựa rất nhanh đã đến ngoại thành 1 dặm, ta dựa theo trí nhớ mà tìm gốc cây cổ thụ kia.
Sở Hoài Xuyên lệnh cho Hàn Sơn đào dưới gốc cây đó lên, đào ra một hộp gỗ.
Túi thơm còn nguyên vẹn trong hộp gỗ, ta lấy ra ngửi nhẹ, là mùi hương trên người của Sở Hoài Xuyên.
Sở Hoài Xuyên nghiêm túc nói: “Uyển Nhược, đây là tín vật đính ước ta tặng cho nàng, nếu nàng nguyện ý gả, bất cứ lúc nào ta cũng sẽ đón nàng vào cửa.”
Ta né ánh mắt cháy bỏng của hắn: “Công tử nói đùa, ta hiện giờ đã là Tướng Quân phu nhân.”
8.
Sau khi xe ngựa vào thành, ta nói hắn để ta trước Ngu phủ.
Ta kể cho phụ thân và mẫu thân về chuyện Nam Vi mang thai, cùng ý định hòa li.
Phụ thân của ta Ngu Mộc Lễ nghe vậy xua tay nói: “Ngàn vạn lần không thể, con là Tướng Quân phu nhân lý ra nên làm gương tốt cho mọi người. Vệ Tướng Quân trấn thủ biên cương, nếu con yêu cầu hòa li, lại để cho muôn vàn các nương tử của tướng sĩ học theo, tướng sĩ biên cương làm sao yên tâm đánh giặc, ta thân là Lễ Bộ thượng thư không thể để con làm như vậy.”
Mẫu thân của ta Thẩm Yên Ninh lại không đồng ý: “Ta mặc kệ có làm gương tốt hay không, ta chỉ cần khuê nữ của ta vui vẻ. Nếu con ở Vệ phủ sống không vui thì hòa li có sao đâu? Uyển Nhược năm nay mới 20 tuổi, chẳng lẽ chỉ vì cái danh Tướng Quân phu nhân hữu danh vô thực, uổng phí quãng đời còn lại sao?”
Ngu Mộc Lễ thao thao bất tuyệt nói: “Đúng là vì con nó chỉ mới 20 tuổi, vẫn chưa hiểu được hôn nhân là gì, chờ con nó lớn thêm vài tuổi, hiểu chuyện, sẽ biết được nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện rất bình thường, cũng sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của phụ thân.”
Phụ thân ta xưa nay cổ hủ, luôn dùng những khuôn phép sáo rỗng chế ngự ta.
Trước kia ta không hiểu được nên không phản kháng, hiện giờ ta lại không muốn ủy khuất chính mình.
Ta tỏ thái độ: “Phụ thân, nữ nhi đã nghĩ kỹ, lần này nhất định phải hòa li.”
Mẫu thân vẫn còn đang suy nghĩ về những lời phụ thân vừa nói, càng nghĩ càng tức: “Ngu Mộc Lễ, ông cảm thấy tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường? Ta nghĩ ông chắc đang muốn nạp thiếp đúng không?”
“Ông đừng có mà dùng mấy cái lời nói cổ hủ của mình làm ảnh hưởng đến Uyển Nhược, nếu ông không cho Uyển Nhược hòa li, ta sẽ hòa li với ông.”
Mẫu thân nói xong câu này nắm lấy ta, dẫn ta về khuê phòng cũ của ta.
Hai người chúng ta ở trong phòng tâm sự, mẫu thân thở dài: “Uyển Nhược, có một việc mẫu thân vẫn giấu ở trong lòng chưa từng nói với con.”
“Chuyện gì vậy mẫu thân?” Ta chăm chú lắng nghe.
“Bốn năm trước, sau khi ta và con từ vùng dịch trở về, Tiên Hoàng từng nói với phụ thân con sẽ ban hôn cho con cùng Thái Tử, phong con làm Thái Tử phi.”
“Nhưng khi đó, con cùng Vệ Tông đã định hôn ước, phụ thân con không muốn mang danh bội tín, nên lấy cái chết cự tuyệt Tiên Hoàng ban hôn.”
Ta sửng sốt, còn có chuyện như vậy sao?
Nhưng đúng là phụ thân ta có thể làm ra được chuyện như vậy.
Ông xưa nay coi trọng “nhân lễ nghĩa trí tín”, cho rằng ta đã đính hôn cùng Vệ Tông nếu gả cho Thái Tử sẽ bị người trong thiên hạ nói là ham danh lợi, sợ cường khinh nhược.
Trong lời nói của mẫu thân lộ ra vẻ luyến tiếc: “Đều là phụ thân con hồ đồ, nếu khi đó ông ta không lấy cái chết cự tuyệt hôn sự của con cùng Thái Tử, hiện giờ con đã là Hoàng Hậu. Haizz! ”
“Lại nói tiếp cũng thật là kỳ lạ, đương kim Thánh Thượng đăng cơ cũng đã hai năm, hậu cụng ngay cả một phi tần cũng không có, hậu vị luôn để trống, không biết có phải còn đang đợi con hay không?”
Ta bối rối nói: “Chờ con?”
Mẫu thân tiếp lời: “Đúng vậy, ta nghe phụ thân con nói, lúc trước khi người vẫn còn là Thái Tử, đã nói với Tiên Hoàng chỉ cưới một mình con làm Thái Tử phi, nếu không sẽ không cưới ai nữa.”
“Cứ nghĩ đây chỉ là lời nói vui đùa, không nghĩ tới mấy năm nay người chưa từng nạp phi tần nào. Phụ thân con cùng các đại thần khác nhiều lần khuyên người tuyển tú, đều bị bác bỏ.”
Mẫu thân lại thở dài: “Người si tình như vậy, nếu lúc trước con gả cho người, có lẽ sẽ rất hạnh phúc.”
…………….
Mẫu thân đi rồi, ta nhìn túi thơm trong lòng bàn tay mà sững sờ.
Sở Hoài Xuyên đối với ta tình sâu nghĩa nặng như vậy sao? Nam nhân đêm đó cùng ta triền miên trên xe ngựa, đến tột cùng có phải là hắn hay không?