Chương 7 - UYỂN NHƯỢC - 婉若

Bọn Thổ phỉ kề đao ngay cổ ta, tức giận mà nói: “Đền mạng các huynh đệ cho ta!”

 

“Khoan đã!” Ta lên tiếng ngăn hắn lại: “Dù sao cũng sắp chết, ngươi hãy để cho ta chết một cách rõ ràng, chuyện lúc trước các ngươi bắt ta là ngẫu nhiên hay có người dùng quỷ kế sắp đặt?”

 

Thủ lĩnh bọn cướp trả lời: “Ngươi hôm nay khó thoát cái chết, ta không ngại nói rõ ràng cho ngươi biết, là một vị cô nương đeo mặt nạ, yêu cầu bọn ta hủy đi trong sạch của ngươi!”

 

Ta hỏi thêm: “Ngươi nhớ kỹ xem là mặt nạ gì?”

 

Thủ lĩnh bọn cướp nhớ lại: “Mặt nạ hoàng kim điểu nạm ngọc, ở giữa trán khảm ngọc lục phỉ thúy 2 viên to 3 viên nhỏ. Nếu là hàng thật chắc chắn có giá trị liên thành, ta nghĩ đồ cô ta đeo chắc là hàng giả.”

 

Mẫu thân ta nghe vậy ánh mắt thâm trầm.

 

Thủ lĩnh bọn cướp mất kiên nhẫn: Dù sao ngươi cũng chết, hỏi cái này có tác dụng gì nữa?”

 

Hắn dứt lời muốn đem ta diệt khẩu.

 

Trong rừng bỗng nhiên có mấy mũi tên lao tới, bắn thủng cánh tay hắn, ta kéo mẫu thân mà chạy.

 

Hàn Sơn cùng Thị vệ lao vào bọn Thổ phỉ.

 

Ta và mẫu thân đã được cứu đến nơi an toàn.

 

Sở Hoài Xuyên đang đứng trong rừng chờ chúng ta.

 

Mẫu thân từng theo phụ thân vào cung dự yến nên đã nhìn thấy long nhan của Hoàng Thượng.

 

Bà liếc mắt một cái đã nhận ra vị nam nhân trẻ tuổi trước mặt là đương kim Thánh thượng Sở Hoài Xuyên.

 

Bà kéo ta lập tức hành lễ: “Tham kiến Bệ hạ, đa tạ Bệ hạ ra tay tương trợ!”

 

Ta cũng đã đoán trước thân phận của Sở Hoài Xuyên nên không có gì bất ngờ.

 

Sở Hoài Xuyên hơi gật gật đầu: “Bình thân, Trẫm cải trang vi hành, không cần câu nệ lễ tiết.”

 

Thì ra Sở Hoài Xuyên nghe nói ta và mẫu thân đi U huyện cứu tế, liền dẫn người theo muốn cùng chúng ta đi cứu tế.

 

Thị vệ rất nhanh đã giải quyết xong đám Thổ phỉ, Hàn Sơn áp giải tên Thủ lĩnh tới tra hỏi.

 

Ta hỏi tên Thủ lĩnh: “Đem lời ngươi vừa nói với ta lặp lại lần nữa, vị nữ tử lần trước mua chuộc ngươi bắt cóc ta, mang mặt nạ gì?”

 

Tên Thủ Lĩnh biến sắc, nơm nớp lo sợ: “Mang… mang một mặt nạ hoàng kim điểu nạm ngọc phỉ thúy, giữa trán có khảm ngọc lục phỉ thúy 2 viên to 3 viên nhỏ, cầu cô nương và công tử tha mạng….”

 

Sở Hoài Xuyên ra lệnh cho Hàn Sơn áp giải tên Thủ lĩnh kia đi.

 

Mẫu thân mở miệng nói: “Ta từng nghe Ngu Mộc Lễ nói qua, phần mộ của Bình Nam Vương phi bị mất trộm, trong vật phẩm tuẫn táng bị trộm có một cái mặt nạ hoàng kim điểu nạm ngọc phỉ thúy như vậy.”

 

Sở Hoài Xuyên cũng biết việc này, hắn lập tức lệnh cho Hàn Sơn: “Mau đi tra rõ!”

 

“Tuân chỉ!” Hàn Sơn lĩnh mệnh.

 

11.

 

Ban đêm, chúng ta nghỉ tạm ở một cái miếu hoang trong rừng.

 

Khi Hàn Sơn nhóm lửa, nói chuyện phiếm: “Ngu cô nương, cô đã cứu công tử nhà ta một lần, công tử nhà ta cứu cô hai lần.”

 

Ta ngạc nhiên: “Hai lần?”

 

Hàn Sơn gật đầu: “Lần trước khi bị bọn Thổ phỉ bắt trói, công tử nhà ta đi ngang qua đây, chém chết bọn Thổ phỉ, cứu cô nương…”

 

“Không chỉ như vậy, đêm đó….”

 

Thì ra đêm đó thật sự là hắn.

 

Vành tai Sở Hoài Xuyên ửng đỏ: “Khụ Khụ….”

 

Hàn Sơn thấy sắc mặt chủ tử kì lạ, nói ngắn gọn: “Chuyện còn lại, Ngu cô nương chắc cũng đoán được, ta không nói nhiều nữa, ta đi nhặt củi tới đây.”

 

Mẫu thân ta đuổi theo: “Chờ ta, ta cũng đi!”

 

Miếu hoang chỉ còn lại ta và Sở Hoài Xuyên, chúng ta không hẹn mà cùng nghĩ tới chuyện đêm đó.

 

Trong xe ngựa tối tăm ta cùng hắn từng thân mật……

 

Ta nhỏ giọng nói: “Đa tạ người!”

 

“Đa tạ cái gì?”

 

“Đa tạ người đã cứu thần thiếp hai lần!” Ta đỏ mặt ấp úng nói: “Đêm đó là thần đã mạo phạm người, thứ lỗi….”

 

“Trẫm còn tưởng nàng đã quên, thì ra vẫn còn nhớ rõ.” Hắn tới gần ta, theo bản năng ta lui lại đụng vào cột.

 

“Uyển Nhược, khi Trẫm còn là Thái Tử đã quyết lập nàng làm Thái Tử phi, phụ thân nàng lại nói nàng có hôn ước mà từ chối.”

 

“Sau đêm hôm đó, Trẫm nhờ người đưa nàng về Ngu phủ, nhất định phải cưới nàng, nhưng chung quy lại chậm một bước, nàng đã gả cho Vệ Tông nên Trẫm đành phái hắn đi biên cương trấn thủ.”