Chương 7 - Đòn Đau Của Sự Thật - Tuyết Chi
7.
Ta run rẩy cả người.
Mà trên xe, Ngô Thư Nguyệt đang âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nàng ta khoác tay Thái tử: “Điện hạ, nhị muội của thiếp bị điên, thỉnh thoảng sẽ phát bệnh. Sợ là hôm nay muội ấy lại lên cơn nên mới đứng đây hồ ngôn loạn ngữ.”
Thái tử liếc nhìn ta rồi hờ hững đáp: “Nếu đã như vậy thì tìm người trị bệnh cho nàng ta, chúng ta đi thôi.”
Xe của Thái tử lại sắp đi rồi.
Bọn họ không được đi, nếu bọn họ đi thì ai cứu sư phụ của ta đây?
Ta lảo đảo xông lên ngăn trước xe ngựa một lần nữa.
“Điện hạ! Dân nữ có nhân chứng!”
Ta nhìn đám người vây xem xung quanh, cầu xin bọn họ làm chứng giúp mình.
Bọn họ rất rõ đích tỷ của ta chưa bao giờ biết đến y thuật. Chẳng phải ai cũng đến tìm ta và sư phụ lúc ngã bệnh hay sao?
Vậy mà bọn họ lại né tránh ánh mắt của ta.
Ta nghe có người xì xào bàn tán:
“Có thế nào thì người đứng ở cửa thành phát thuốc cũng là Thái tử phi mà.”
“Nhị tiểu thư của Ngô gia điên thật rồi. Bây giờ tỷ tỷ lên như diều gặp gió, nàng ta cũng có thể thơm lây cơ mà. Sao lại không nghĩ ra việc đó mà tới giành công lao của tỷ tỷ nhỉ?”
Thái tử đứng lên, hắn mặc cẩm bào màu xanh nhạt, rõ ràng lúc này ánh mặt trời bỏng mắt là thế, nhưng ta lại thấy cả người lạnh toát.
Hắn nhìn ta, rồi lại nhìn đám người vây xem, cuối cùng hắn cụp mắt ra lệnh:
“Bây đâu, người này làm ô uế thanh danh của Thái tử phi, đánh hai mươi trượng.”
Thân vệ của Thái tử tiến tới kéo ta sang một bên.
Ta cố gắng giãy giụa, nào ngờ cơ thể phải chịu quá nhiều thương tổn nên ta đã ngất lịm đi ngay lúc bị gậy đánh vào người.
Trong mơ màng, ta thấy xe ngựa của Thái tử chậm rãi rời đi. Ngô Thư Nguyệt nắm tay Thái tử, bọn họ đứng trên cao hưởng thụ ca ngợi từ dân chúng, hệt như một đôi bích nhân.
Ta run rẩy cả người.
Mà trên xe, Ngô Thư Nguyệt đang âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nàng ta khoác tay Thái tử: “Điện hạ, nhị muội của thiếp bị điên, thỉnh thoảng sẽ phát bệnh. Sợ là hôm nay muội ấy lại lên cơn nên mới đứng đây hồ ngôn loạn ngữ.”
Thái tử liếc nhìn ta rồi hờ hững đáp: “Nếu đã như vậy thì tìm người trị bệnh cho nàng ta, chúng ta đi thôi.”
Xe của Thái tử lại sắp đi rồi.
Bọn họ không được đi, nếu bọn họ đi thì ai cứu sư phụ của ta đây?
Ta lảo đảo xông lên ngăn trước xe ngựa một lần nữa.
“Điện hạ! Dân nữ có nhân chứng!”
Ta nhìn đám người vây xem xung quanh, cầu xin bọn họ làm chứng giúp mình.
Bọn họ rất rõ đích tỷ của ta chưa bao giờ biết đến y thuật. Chẳng phải ai cũng đến tìm ta và sư phụ lúc ngã bệnh hay sao?
Vậy mà bọn họ lại né tránh ánh mắt của ta.
Ta nghe có người xì xào bàn tán:
“Có thế nào thì người đứng ở cửa thành phát thuốc cũng là Thái tử phi mà.”
“Nhị tiểu thư của Ngô gia điên thật rồi. Bây giờ tỷ tỷ lên như diều gặp gió, nàng ta cũng có thể thơm lây cơ mà. Sao lại không nghĩ ra việc đó mà tới giành công lao của tỷ tỷ nhỉ?”
Thái tử đứng lên, hắn mặc cẩm bào màu xanh nhạt, rõ ràng lúc này ánh mặt trời bỏng mắt là thế, nhưng ta lại thấy cả người lạnh toát.
Hắn nhìn ta, rồi lại nhìn đám người vây xem, cuối cùng hắn cụp mắt ra lệnh:
“Bây đâu, người này làm ô uế thanh danh của Thái tử phi, đánh hai mươi trượng.”
Thân vệ của Thái tử tiến tới kéo ta sang một bên.
Ta cố gắng giãy giụa, nào ngờ cơ thể phải chịu quá nhiều thương tổn nên ta đã ngất lịm đi ngay lúc bị gậy đánh vào người.
Trong mơ màng, ta thấy xe ngựa của Thái tử chậm rãi rời đi. Ngô Thư Nguyệt nắm tay Thái tử, bọn họ đứng trên cao hưởng thụ ca ngợi từ dân chúng, hệt như một đôi bích nhân.