Chương 6 - CHỒNG TÔI CÓ CON VỚI CHỊ DÂU ANH TA - TUYỂN TẬP VẢ MẶT TRA NAM

10

 

Cuối cùng Liễu Diễm chỉ có thể cười giả lả nói: “Vậy cảm ơn em dâu nhé.”

 

Tôi xua tay nói: “Chuyện nhỏ mà thôi, mau đi thôi.”

 

Thẩm Mặc không tình nguyện đi ở đằng trước.

 

Đợi sau khi anh ta ngồi lên xe, tôi theo thói quen đi về phía ghế phụ.

 

Đúng lúc tôi đang định ngồi lên, giọng điệu của Thẩm Mặc cực kỳ không vui: “Tô Nguyệt, chị dâu bị say xe, hay là chị ấy ngồi ghế phụ nhé?”

 

Tôi nhìn Liễu Diễm, chị ta gật gật đầu.

 

Nhưng tôi không thỏa hiệp: “Vậy không tốt nhỉ, Tiểu Lãng phải làm sao? Chắc hẳn thằng bé không muốn ngồi đằng sau với em.”

 

Sau đó tôi lại cố ý hỏi: “Tiểu Lãng, cháu ngồi đằng sau với thím có được không?”

 

Thẩm Lãng lập tức từ chối: “Không, cháu muốn ngồi với mẹ!”

 

Trong lòng tôi cười to ha ha ha, nhưng không hiện ra trên mặt: “Anh xem, em không sao cả, là cháu trai không muốn.”

 

Hết cách, Liễu Diễm chỉ có thể mặt đầy uất ức dẫn con trai ngồi ở phía sau.

 

Vẻ mặt Thẩm Mặc không vui, khi lái xe không nói một lời, chỉ là vẫn luôn vụng trộm nhìn Liễu Diễm ngồi ở phía sau trong kính chiếu hậu.

 

Đúng là một đôi cẩu nam nữ!

 

Đợi sau khi tiễn xong bọn họ, Liễu Diễm tượng trưng hỏi bọn tôi có muốn lên nhà ngồi hay không?

 

Tôi lập tức từ chối rồi.

 

Thẩm Mặc cũng không có cách nào, chỉ đành lưu luyến từ chối.

 

Cả đường không nói chuyện, đoán chừng anh ta bị tôi chọc cho tức chết rồi.

11

 

Sau khi về đến nhà, anh ta đều lặng lẽ tức giận, tôi không để ý.

 

Tôi cầu còn không được, tóm lại bây giờ đối với anh ta tôi chỉ cảm thấy buồn nôn.

 

Sau khi sống lại tôi đều dùng lý do viết tiểu thuyết để không ngủ cùng anh ta, chắc hẳn anh ta cũng vui vẻ,

 

Dù sao thì trong lòng của anh ta, báu vật nhân gian như Liễu Diễm mới khiến anh ta có hứng thú.

 

Ngày hôm sau, sau khi anh ta ra khỏi nhà, tôi mang theo tóc của anh ta và Thẩm Lãng đến trung tâm giám định.

 

Nhân viên công tác nói với tôi phải nửa tháng sau mới có thể lấy được báo cáo.

 

Thời gian ngắn hay dài tôi không hề để ý, hơn nữa kỳ thực trong lòng tôi cũng biết đáp án rồi, nhưng tôi cần một chứng cứ bằng giấy.

 

Suy cho cùng, Thẩm Minh cần.

 

Kiếp này tôi không tàn phế, Thẩm Minh cũng không vượt biên mà chết.

 

Rất khó để bọn họ gặp mặt nhau, Thẩm Mặc sốt ruột rồi.

 

Qua mấy ngày, anh ta chủ động gọi cả nhà Thẩm Minh đến ăn cơm, đột nhiên đề nghị hai nhà cùng nhau đi bộ, leo núi.

 

Thẩm Minh lập tức bày tỏ con trai còn nhỏ không tiện đi, anh ấy bèn ở nhà trông con cho bọn tôi đi.

 

Nghe thấy Thẩm Minh nói như vậy, đoán chừng trong lòng Liễu Diễm đã vui vẻ đến mức nở hoa rồi.

 

Nhưng công việc trên mặt vẫn phải làm một chút: “Chồng ơi, anh với con trai không đi, một mình em đi chẳng thú vị gì cả.”

 

Thẩm Minh an ủi chị ta: “Con trai còn nhỏ không thích hợp để đi leo núi, mọi người đi đi, chơi vui vẻ một chút.”

 

Liễu Diễm không nhịn được vui vẻ, đồng ý rồi.

 

Thẩm Mặc nhìn tôi, trong mắt có một chút khát khao.

 

Thế này là muốn tôi cũng chủ động từ bỏ?

 

Tôi không nói chuyện, không nói đi, cũng không nói không đi.

 

Anh ta lại không tiện chủ động nhắc đến bảo tôi đừng đi cùng, điều này khiến cho anh ta nhìn rất khó chịu.

 

Nhưng tôi chính là cố ý đó.

 

12

 

Trước hôm xuất phát một ngày tôi lái xe đi, lắp đặt một một chiếc camera lỗ kim.

 

Ngày hôm sau sau khi đi được một đoạn đường, tôi bảo anh ta dừng xe lại, nói tôi có việc không thể đi được nữa rồi.

 

Đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ biểu cảm vui mừng, kinh ngạc trên mặt bọn họ khi tôi nói tôi không đi nữa.