Chương 29 - TUYỂN TẬP VẢ MẶT TRA NAM

"Buồn cười thật! Kẻ ăn bám thật sự cho rằng mình là phượng hoàng à, nếu đại tiểu thư không giúp cậu ta chưng diện thì cậu ta cũng chỉ là con chim trĩ mà thôi!"

 

"Cởi ra đi, miễn cưỡng không cởi thì rõ ràng Lục Tư Vũ vẫn còn thích Khương Châu, đúng không."

 

"Lục Tư Vũ luôn được đại tiểu thư quản chặt nên quên mất thân phận! Trước đây, dù giày thể thao có thủng một lỗ thì cậu ta cũng không nỡ vứt đi! Sao bây giờ anh ta có thể cầm lòng cởi ra khi mà anh ta đã được đạp một chân vào những món hàng xa xỉ rồi chứ?"

 

"Lục Tư Vũ, nếu tôi là cậu, tôi sẽ quỳ xuống đất và xin lỗi đại tiểu thư ngay bây giờ!"

 

Bình thường Lục Từ Vũ rất phách lối.

 

Để trấn áp và ép buộc tôi thì anh ta luôn đặt mình ở thế thượng phong.

 

Anh ta cảm thấy bản thân đặc biệt, cảm thấy bản thân mình tài hoa nên không bị tiền bạc vấy bẩn.

 

Thậm chí anh ta cảm thấy sự tồn tại của tôi là đang sỉ nhục anh ta.

 

Vì vậy trước đây tôi luôn cẩn thận dè dặt như vậy là vì anh ta có lòng tự trọng cao nên tôi muốn sống khiêm tốn hơn anh ta.

 

Bây giờ, Lục Tư Vũ chẳng là gì đối với tôi nữa...Tôi sẽ ném lòng tự trọng mà anh ta luôn quý trọng xuống đất và đập tan thành từng mảnh.

 

Giữa những lời bàn tán trong lớp học.

 

Tôn Hổ, Lý Đào và Lục Tư Vũ đều bị sỉ nhục.

 

Nhưng Lục Tư Vũ là ai chứ?

 

Anh ta sống ch*t đều cần thể diện.

 

Lúc này, anh ta không muốn cầu xin tôi thương xót.

 

Anh ta cởi quần áo và giày trước mặt mọi người! Ném nó xuống trước mặt tôi.

"Ban đầu những thứ này đều do cô ép tôi nhận, bây giờ tôi trả hết cho cô, trả hết đấy!"

 

Tôi không nói câu nào mà mang hết những thứ đó ném vào thùng rác.

 

Mặt anh ta đỏ bừng, anh ta nghiến răng nghiến lợi, từ trong túi lấy điện thoại di động ra chuyển tiền cho tôi: “Tiền làm tóc tôi cũng trả lại cho cô! Để tôi xem thử cô còn không nể mặt tôi đến mức nào!”

 

Tôi nhìn chằm chằm vào phần thân dưới của Lục Tư Vũ rồi nói: "Đồ lót đâu? Tôi nhớ tôi cũng mua đồ lót CK cho anh mà?"

 

Lục Tư Vũ vô cùng tức giận: "Khương Châu, cô còn không biết xấu hổ!"

 

Tôi cười lạnh: “Tôi nghĩ người không biết xấu hổ là anh!”

Ban đầu tôi muốn có một cuộc chia tay rõ ràng với Lục Tư Vũ trước mặt mọi người.

 

Nhưng Kỳ Kỳ nhìn thấy khóe mắt tôi đang chảy máu, cô ấy thật sự không chịu nổi.

 

Cô ấy ép tôi đến bệnh viện.

 

Giao chuyện còn lại cho cô ấy giải quyết.

 

Tôi kiềm chế lửa giận rồi nghe lời của Kỳ Kỳ.

 

Khi tôi đang được y tá băng bó trong bệnh viện, Kỳ Kỳ đã trực tiếp gọi video cho tôi xem.

 

Kỳ Kỳ đã nhận chứng chỉ hành nghề luật sư và đã đảm nhiệm một vị trí trong công ty luật của gia đình, cho nên cô ấy có thể giải quyết mọi việc với tư cách là luật sư của tôi.

 

Sau khi cảnh sát đến, họ đã dẫn đám người đó đến phòng an ninh để hòa giải.

 

Sau khi cảnh sát biết được toàn bộ sự việc, Lục Tư Vũ bị tình nghi cố ý gây thương tích, nhưng cảnh sát nghĩ anh ta còn là sinh viên nên muốn chuyện lớn hóa nhỏ.

 

Nên cảnh sát đề nghị Lục Tư Vũ bồi thường về mặt tinh thần rồi công khai xin lỗi tôi.

 

Nhưng Lục Tư Vũ ... yêu cầu anh ta xin lỗi tôi có lẽ còn khó chịu hơn là ch*t.

Dù sao tôi cũng là nữ liếm cẩu(*) của anh ta.

(*) si tình, chó vẫy đuôi

 

Si tình anh ta hai năm, để anh ta bước lên vị trí hoàng đế tối cao, khiến anh ta quên mất thân phận của mình.

 

Ngay lập tức anh ta cự tuyệt chuyện xin lỗi.