Chương 2 - Tiệm Mì Hảo Tâm - tuyển tập VẢ MẶT, hoặc không
Dưới sự đề nghị lặp đi lặp lại của mẹ tôi, những năm gần đây bố tôi mới chịu nhượng bộ, ấn định mức giá: 10 đồng một bát cho khách hàng bình thường, còn đối với những người cần giúp đỡ, chúng tôi vẫn giữ giá từ thiện, giảm một nửa.
Con người rồi cũng già đi, bố tôi sau ba mươi năm kéo mỳ, cuối cùng cũng không còn sức nữa.
Không phải việc nấu ăn quá vất vả, mà là ông đã lớn tuổi, chân tay yếu, không thể đứng lâu được nữa.
Có lúc ông muốn đóng quán vì chuyện này, nhưng lại không nỡ, không nỡ rời xa những người cần giúp đỡ, không nỡ rời bỏ tiệm mỳ đã tạo nên danh tiếng tốt của mình.
Sau khi cân nhắc, tôi quyết định tiếp quản.
2
Thật ngại quá, hồi nhỏ tôi không thích học, sở thích lớn nhất của tôi là ngồi xem bố làm bếp.
Lâu dần, bố trở thành người thầy khai sáng về mỳ cho tôi.
Vì vậy bây giờ tiếp quản quán cũng không gặp khó khăn gì, việc kéo mỳ hay nấu nướng đối với tôi chẳng có gì quá phức tạp.
Sau khi tiếp nhận tiệm, tôi không chỉ tân trang lại quán, làm cho không gian trông sạch sẽ hơn, mà còn thêm vào nhiều món ăn khác.
Những món bổ dưỡng như canh thịt bò, canh chim bồ câu, hay canh ba ba chỉ có giá 15 đồng một suất.
Tôi giống bố, tính trời sinh đã vậy, làm gì thì phải làm cho tốt.
Những ngày gần đây, không biết vì lý do gì mà đột nhiên có một lượng lớn khách du lịch đổ về thị trấn chúng tôi.
Theo lý thuyết, người ta chọn đi du lịch thường là những nơi non nước hữu tình, nhưng chỗ chúng tôi ngoài núi ra chỉ có mỏ, chẳng có gì đáng xem, dù vậy mọi người vẫn đổ xô về đây.
Bệnh viện chỗ chúng tôi là một bệnh viện thuộc cục mỏ, cũng được xem là bệnh viện của công nhân viên chức.
Gần đó có một công viên mỏ, công viên này mới được sửa sang lại gần đây, không những được làm cho hấp dẫn hơn mà còn phát triển thêm các hạng mục du lịch như hang động dưới lòng đất.
Khách du lịch chỉ cần trả một ít tiền là có thể xuống xem cảnh quan trong mỏ.
Những người đến hầu hết là từ miền Nam hoặc là những người ở miền Bắc chưa từng thấy mỏ, người địa phương thì ít ỏi lắm.
Thực ra việc phát triển công viên này, những người buôn bán như chúng tôi cũng ủng hộ, chẳng vì gì khác, khách du lịch thì cần phải ăn uống nghỉ ngơi, thu nhập của chúng tôi theo đó mà tăng lên vài lần.
Vì thế tôi cũng dần dần chuyển hướng, không còn bó buộc trong việc “chỉ phục vụ cho bệnh nhân” nữa, mà học thêm nhiều món ăn mới để phục vụ cho mọi người. Tuy không chuyên nghiệp lắm, nhưng tôi cũng nấu được.
3
Hôm đó, có ba du khách theo chỉ dẫn của bản đồ tìm đến quán chúng tôi, vừa vào liền hỏi ở đây có mì tô lớn không.
Tôi vừa ngủ dậy, mơ mơ màng màng, theo phản xạ gật đầu.
Họ thở phào nhẹ nhõm, người mặc áo đen đứng đầu nhìn thực đơn rồi nhướn mày hỏi tôi:
“Tiệm này là tiệm gì vậy? Chắc không phải dùng đồ ăn sẵn hay thịt ôi thiu gì đâu nhỉ, sao lại rẻ thế?”
Tôi theo phản xạ nhíu mày.
Sao, định đến gây chuyện à?
“Chúng tôi có ruộng lúa mì riêng, bột mì tự sản xuất nên rẻ, còn về đồ ăn sẵn hay thịt ôi thiu, các anh có thể vào bếp xem, mỗi ngày đều được vận chuyển tươi mới, không có chuyện làm những điều hại người không lợi mình đâu.”
Người đàn ông nhìn vào bếp, lẩm bẩm.
“Sạch sẽ thì cũng sạch đấy, nhưng không biết mùi vị thế nào thôi.”
Họ nhìn bảng giá một hồi lâu, cuối cùng chỉ gọi ba tô mỳ.
“Ê, chủ quán, chúng tôi là khách du lịch lần đầu ăn, anh làm cho ngon chút nhé!”
Tôi gật đầu, vén rèm rồi vào bếp bắt đầu nấu ăn.