Chương 9 - Bạn Cùng Phòng Thối Hoắc - tuyển tập các truyện vả mặt bạn cùng phòng

“Tôi gie//t ông đồ khốn nạn!”

Vợ của chủ nhiệm khoa phát điên, tên chủ nhiệm khoa hèn hạ kia lập tức trốn đằng sau lưng Hạ Thanh Thanh.

Vợ của chủ nhiệm khoa không bắt được lão già đó, bèn nắm đầu Hạ Thanh Thanh bắt đầu đánh. Hạ Thanh Thanh khóc lóc thảm thiết: “Không phải, không phải, là gã ta lừa tôi đến khách sạn muốn cưỡng gian tôi…”

Khá lắm, chỉ là một ả điếm mà lúc này còn đứng đây diễn.

Vợ của chủ nhiệm khoa thẳng tay tát một cái lên mặt Hạ Thanh Thanh: “Lão già này thận hư đến mức mỗi ngày đều phải uống nửa cân cẩu kỷ, mày không câu dẫn lão thì lão có thể tới đây cùng mày à?! Tao đánh chết mày con điếm đê tiện này!”

Móng tay sắc ngọn lướt qua gò má, nháy mắt để lại một vệt máu chảy đầm đìa.

Hạ Thanh Thanh bụm mặt hét thảm một tiếng, áo tắm vừa mới mặc lên giờ đây lại trượt xuống, một mùi hương tanh tưởi tỏa ra từ trên người Hạ Thanh Thanh.

Khí độc bùng nổ.

Vợ của chủ nhiệm khoa và mấy cảnh sát lao vào can ngăn lập tức chạy ra khỏi phòng, vịn tường ói mửa như điên.

Vợ của chủ nhiệm khoa vừa ói vừa rít gào với gã ta: “Lão khốn nạn không biết xấu hổ này, ngay cả cái loại kỹ nữ bẩn thỉu như vậy mà ông cũng dám chạm vào…”

Tôi bình tĩnh bước đến chỗ cửa, dí sát điện thoại vào mặt chủ nhiệm khoa: “Chủ nhiệm khoa, thầy muốn chứng cứ gì thì em cũng có rồi đây, vậy chứng cứ này có tác dụng hay không?”

10.

Vợ của chủ nhiệm khoa quả thật rất cứng rắn, cùng ngày hôm đó đã trình báo chuyện hư hỏng của chủ nhiệm khoa lên trường học.

Một ngày sau trường học đã đưa ra thông báo khẩn cấp:

“Bởi vì thân thể của chủ nhiệm khoa không khỏe nên tạm thời không thể đảm nhiệm chức vụ lãnh đạo của khoa nữa, đồng thời cũng đình chỉ công tác dạy học và tư cách thu nhận nghiên cứu sinh.”

Lời lẽ mơ hồ ngăn ngừa dư luận tiếp tục đồn thổi, cách xử lý cách chức đình chỉ cũng tạm thời bình ổn được lửa giận của vợ chủ nhiệm khoa.

Nhưng trên đời không có tường nào là không lọt gió, tin đồn về Hạ Thanh Thanh và chủ nhiệm khoa vẫn cứ âm thầm lan truyền trong trường học.

Hạ Thanh Thanh xin nghỉ bệnh ở nhà mười ngày để tránh đầu sóng ngọn gió.

Tiện nhân kia muốn giả bệnh để trốn à? Đương nhiên không có cửa đâu!

Tôi thúc giục Hạ Thanh Thanh nói xin lỗi tôi, một ngày gửi mấy trăm tin nhắn WeChat và gọi mấy chục cuộc cho cô ta, đến độ khiến cô ta hoàn toàn suy sụp, cuối cùng cũng nhận điện thoại.

Hạ Thanh Thanh điên cuồng rống lên với điện thoại: “Trần Gia, cậu đã khiến tôi thân bại danh liệt, tại sao cậu còn chưa buông tha cho tôi? Cho dù tôi có quan hệ với chủ nhiệm khoa thì cũng đâu ảnh hưởng gì đến cậu?”

Ha?

Cậu thân bại danh liệt là vì cậu không biết xấu hổ, sao bây giờ lại đổ lên người tôi?

Rõ ràng tôi mới là người bị hại, cậu giả vờ đáng thương cái rắm gì!

Tôi cười lạnh một tiếng: “Những chuyện xấu xa đó của cậu đương nhiên không ảnh hưởng gì đến tôi, nhưng cậu lại treo cái quần lót bẩn thỉu kia lên đầu giường tôi, bây giờ tôi còn đang gánh cái danh chị gái quần lót và bị người ta châm chọc. Chuyện này nếu ngày nào cậu còn chưa xin lỗi tôi thì ngày đó cậu sẽ không sống yên!”

Trong điện thoại phát ra tiếng khóc quen thuộc: “Trần Gia, cậu bắt nạt người khác, tôi không sống nổi nữa…”

Lại là nước mắt cá sấu quen thuộc, nhưng bây giờ trái tim của bà đây đã cứng như đá rồi.

Tôi nói một lời cảnh cáo cuối cùng: “Cậu có sống hay không cũng không liên quan tới tôi, nếu trong vòng 3 ngày mà cậu vẫn không xin lỗi vậy thì tôi sẽ chơi cậu một vố lớn hơn nữa!”

Bạn vĩnh viễn sẽ không biết được giới hạn cuối cùng của một ả điếm sẽ thấp đến đâu.

Hạ Thanh Thanh bị tôi quấy rầy đến mức không chịu được nữa, cuối cùng cũng trở về trường học. Nhưng cô ta vẫn như không chịu xin lỗi, mà là đứng trên sân thượng tầng chín của khu dạy học.