Chương 6 - Bạn Cùng Phòng Thối Hoắc - tuyển tập các truyện vả mặt bạn cùng phòng
Tôi móc điện thoại ra, mở ảnh của phòng ký túc xá mà tôi vừa mới chụp.
Trong ảnh, trên mặt bàn và trên giường của Hạ Thanh Thanh chất đầy rác rưởi, giống như một bãi rác nhỏ.
Vì sáng nay mới nghênh đón người kiểm tra nên phòng ký túc xá đã được quét dọn vệ sinh. Nhưng chỉ nửa ngày ngắn ngủi nó đã bị Hạ Thanh Thanh biến thành như vậy.
Tôi đưa ảnh chụp cho giáo viên phụ trách và chủ nhiệm xem: “Thầy phụ trách, chủ nhiệm khoa, em không hề vu oan cho Hạ Thanh Thanh.”
“Thói quen sinh hoạt thường ngày của cậu ta cực kỳ tệ, không giặt quần lót cũng không quét dọn vệ sinh, còn biến ký túc xá thành một đống rác nữa.”
“Thầy xem đi, đây là giường và bàn của cậu ta, quả thật là bẩn muốn chết.”
Thật ra không cần ảnh chụp thì chân tướng cũng rõ ràng.
Hạ Thanh Thanh chạy tới từ phòng vũ đạo, trên người vẫn tỏa ra mùi hôi khủng khiếp, mùi hương hoàn toàn giống hệt như cái quần lót kia.
Giáo viên phụ trách hiển nhiên đã nhận ra bản thân đã trách nhầm tôi, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, thầy hơi do dự nhìn thoáng qua chủ nhiệm khoa.
Chủ nhiệm khoa uống một ngụm trà, thong thả mở miệng: “Trên quần lót cũng không viết tên, em dựa vào đâu mà nói đó là của Hạ Thanh Thanh?”
“Chẳng lẽ em nói là của thầy thì thầy cũng phải chấp nhận sao?”
“Phải có chứng cứ!”
“Ảnh chụp có thể chứng minh được điều gì? Ngày thường ai mà chẳng có chút rác sinh hoạt.”
Chủ nhiệm khoa giở giọng ngu đần của mấy tên quan lại khiến tôi tức muốn nổ tung!
Trời đất ơi cái gì vậy, đây là lãnh đạo kiểu gì thế, sao có thể nói ra những lời tồi tệ như vậy!
Ai cũng phải có rác thải, nhưng đống rác trong phòng Hạ Thanh Thanh đã sắp chất thành núi rồi đấy!
Vả lại bây giờ trên người Hạ Thanh Thanh đang bốc ra mùi hôi rình, chẳng lẽ ông không nghe thấy à?
Tôi cố nén lửa giận gật gật đầu: “Được, nếu ảnh chụp không được coi là chứng cứ vậy thì em còn có nhân chứng nữa! Bạn cùng phòng trong ký túc xá của chúng em đều có thể làm chứng!”
Tôi mở cửa văn phòng ra, gọi bạn cùng phòng là Trương Na Na và Lưu Vũ vào trong!
Trước đây hai người đều ở trong phòng ký túc xá này, họ cũng không ít lần cãi nhau với Hạ Thanh Thanh vì vấn đề vệ sinh.
Nhưng Hạ Thanh Thanh vẫn cố tình bày ra bộ dạng lợn chết không sợ nước sôi, mỗi ngày vẫn cứ làm theo ý mình.
Chúng tôi đã từng phản ánh với quản lý ký túc xá rất nhiều lần, cũng không biết tại sao mà mãi vẫn không được đáp lại.
Trương Na Na và Lưu Vũ thật sự hết nhịn nổi Hạ Thanh Thanh, nửa năm trước đã ra ngoài thuê phòng ở.
Lần này nghe nói tôi muốn cáo trạng với giáo viên phụ trách, các cô ấy lập tức tới trường học.
Trương Na Na và Lưu Vũ cùng làm chứng kể về thói quen sinh hoạt của Hạ Thanh Thanh.
Nhưng chủ nhiệm khoa vẫn không dao động: “Mấy em cho rằng càng nhiều người đến thì mình càng có lý sao? Thầy vẫn giữ câu nói kia, không có chứng cứ thì là các em bịa đặt!”
“Nếu ba người các em còn tiếp tục vu oan cho Hạ Thanh Thanh thì thầy sẽ xử phạt cảnh cáo.”
Ba người chúng tôi mắt to trừng mắt nhỏ, hoàn toàn hiểu ra!
Chủ nhiệm khoa không bị ngốc mà là đang công khai che chở cho ả kỹ nữ Hạ Thanh Thanh!
Chủ nhiệm khoa đưa ra kết luận rồi xoay người muốn bỏ đi.
Trương Na Na tức giận đến nổi ứa nước mắt, níu lấy chủ nhiệm khoa bật khóc: “Chủ nhiệm, chẳng lẽ thầy không ngửi thấy mùi hôi trên người cậu ta sao? Mùi này giống như cá chết vậy!”
Chủ nhiệm khoa bị Trương Na Na kéo lấy nên loạng choạng một chút, một cái bình thuốc nhỏ rơi ra từ trong túi, nó lăn đến bên chân tôi, tôi bèn dẫm chân lên.
Chủ nhiệm khoa trừng mắt rống lên với Trương Na Na: “Em kéo tay thầy làm cái gì? Em đang muốn đánh giáo viên đấy à?”