Chương 1 - Bạn Cùng Phòng Thối Hoắc - tuyển tập các truyện vả mặt bạn cùng phòng

Mấy hôm nay, bạn cùng phòng tôi chẳng thèm giặt đồ lót, thay cũng không. Chúng bắt đầu bốc mùi, cái mùi tanh đến ngột ngạt. Cậu ta mặc xong, còn vô tư treo lên đầu giường tôi như chẳng có gì xảy ra.

 

Đợt kiểm tra phòng ập đến đúng lúc mùi hôi lan khắp phòng. Giáo viên phụ trách không chịu nổi, phải chạy ra ngoài nôn ngay. Kết quả, phòng tôi bị trừ điểm vệ sinh, và tôi bị liên lụy nặng nề.

 

Cậu ta đứng ngay cạnh, nhưng không nói một lời giải thích. Cũng chẳng ai thèm hỏi.

 

Sau chuyện đó, cả trường đều rỉ tai nhau rằng tôi… có mùi.

 

1

 

Trưa hôm đó, tôi vào nhà ăn, không khí xung quanh có gì đó không ổn. Vừa ngồi xuống với khay cơm trên tay, mấy bạn học ngồi gần lập tức bịt mũi, bỏ chạy như né bệnh dịch.

 

Cả nhà ăn đột nhiên nhốn nháo, ai cũng đeo khẩu trang và chỉ trỏ về phía tôi. Nhìn quanh, khu vực xung quanh tôi trong bán kính 10 mét trống không, tôi thực sự bối rối.

 

Xưa nay, tôi chỉ là người vô hình trong trường. Thế mà bây giờ, ai cũng chú ý đến tôi. Tôi còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Dương Dương, cô bạn thân nhất của tôi, kéo tôi ra khỏi nhà ăn.

 

"Cậu làm sao thế Trần Gia? Hồi nhỏ cậu gọn gàng lắm mà, sao giờ lại thành ra thế này?" Dương Dương nói mà khẩu trang vẫn che kín mũi, cứ như tôi đang tỏa ra khí độc.

 

Tôi chẳng hiểu gì cả, "Cậu nói cái gì cơ?"

 

Dương Dương không chần chừ, rút điện thoại ra và mở một đoạn video. Tôi nhìn mà không tin vào mắt mình.

 

Trong video, căn phòng ký túc xá của tôi hiện lên. Giáo viên phụ trách quỳ gối trước một chiếc quần lót bẩn, mặt xanh lét, nôn thốc nôn tháo. Người đó vừa ói vừa hét tên tôi: "Trần Gia! Em kinh tởm quá! Trừ một trăm điểm vệ sinh!"

 

Tôi sững người, không tin nổi. Làm sao lại thế được? Quần lót đúng là treo trên giường tôi, nhưng nó không phải của tôi!

 

2

 

Thủ phạm là Hạ Thanh Thanh, bạn cùng phòng của tôi. Hạ Thanh Thanh, hoa khôi của khoa, học giỏi và luôn được ngưỡng mộ. Nhưng khi sống chung, hình tượng ấy sụp đổ hoàn toàn trong mắt tôi.

 

Cô ta cực kỳ bừa bộn, vứt rác khắp nơi, đi vệ sinh xong không dội nước, và mỗi lần gội đầu, tóc rụng đầy trong phòng tắm. Nhưng đáng sợ nhất là việc không bao giờ chịu thay quần lót trong suốt cả tháng. Khi lấy ra phơi, cô ta thường treo chúng ngay trên đầu giường của tôi.

 

Vào ngày giáo viên kiểm tra đột xuất, chính vì điều này mà tôi bị đổ oan. Nhưng đáng giận nhất là Hạ Thanh Thanh, dù có mặt trong ký túc, không hề lên tiếng giải thích.

 

Video đó nhanh chóng lan truyền khắp trường, trở thành đề tài nóng trên diễn đàn. Hàng ngàn bình luận ập đến chỉ trong một buổi sáng.

 

"Cái quần lót này chắc nửa năm chưa giặt, ghê quá."

 

"Cả hành lang ám mùi rồi."

 

"Cô gái này là Trần Gia, năm ba khoa Ngôn ngữ Trung, phòng 402."

 

Có người thậm chí còn đăng ảnh tôi kèm theo chú thích mỉa mai: "Chỉ cần không giặt quần lót, tôi sẽ thành nữ sinh bốc mùi nhất trường."

 

 

Những lời xúc phạm không ngừng tuôn ra, như hàng ngàn mũi dao đâm vào tôi.

 

Tức giận đến phát run, tôi đi thẳng về ký túc xá.

 

3

 

Trong ký túc xá, Hạ Thanh Thanh ngồi ăn cơm hộp, rác rưởi dưới chân cô ta đã chất thành một đống nhỏ.

 

Tôi không thể chịu được nữa, lớn tiếng hỏi: “Hạ Thanh Thanh, chuyện sáng nay là sao?”

 

Cô ta ngẩng lên, mắt mở to, vẻ mặt vô tội: “Gia Gia, sáng nay có chuyện gì à?”

 

Tôi bỏ qua màn diễn kịch đó, mở ngay video trên điện thoại và chìa trước mặt cô ta: “Cậu treo quần lót lên đầu giường tôi, đúng không? Tại sao khi giáo viên vào kiểm tra cậu không nói gì?”

 

“Bây giờ cả trường nghĩ cái quần lót đó là của tôi!” Tôi vừa nói vừa giận dữ, bàn tay muốn giáng xuống mặt cô ta.