Chương 4 - Tướng Quốc Phu Nhân Giả Chết
“To gan!”
Phụ thân trừng mắt quát lớn.
“Xin phụ thân đừng quên!” Ta cúi đầu, giọng rắn rỏi:
“Ngày đó, khi bệ hạ lâm bệnh, Công Tôn đại nhân từ chức, triều đình với thế lực của ngài đạt đến đỉnh cao, đó là nhờ ta và tỷ tỷ đánh đổi bằng mạng sống.
Hiện giờ bọn ta rơi vào tay ngài, nhưng cũng đã giúp phụ thân có được hai năm.
Trong hai năm đó, phụ thân đã giúp Tam hoàng tử lên làm Thái tử, dù quá trình có ra sao, mục đích để chúng ta gả vào nhà Công Tôn không phải đã hoàn thành rồi sao?”
Ta hành lễ:
“Dù sao đi nữa, xin phụ thân hãy suy nghĩ đến con trai của ngài.
Tư Đồ Thượng mới năm tuổi, con đường mà phụ thân phải dọn dẹp cho nó còn dài lắm.
Giữ chúng ta lại để sau này còn sử dụng, hay giết chết chúng ta để đổi lấy một lão Công Tôn không quay về triều, cái nào có lợi hơn, phụ thân chắc chắn tính được.”
Trong căn phòng này, khắp các góc đều có người giấu mình.
Tất cả đều đang chờ tín hiệu từ phụ thân, chỉ cần ông ra lệnh, họ sẽ lập tức lao ra cắt cổ bọn ta.
Một khi phụ thân đã ra lệnh, ta và tỷ tỷ không có đường thoát. Bọn ta là quân cờ của phụ thân, nếu không còn giá trị, thậm chí gây trở ngại, ông sẽ không ngần ngại bỏ rơi chúng ta.
Thực ra, nếu không phải vì phụ thân, ta và tỷ tỷ đã chẳng cần phải giả chết để đối phó với nhà Công Tôn.
Đối với Công Tôn gia, cùng lắm chỉ là chuyện hòa ly, nhưng với nhà Tư Đồ, sẽ không có đường sống cho chúng ta.
Cả ta và tỷ tỷ đều hiểu, so với Tư Đồ Thượng, phụ thân sẽ không chọn chúng ta.
Vì thế, ta buộc phải chứng minh rằng chúng ta vẫn còn hữu dụng nên đã đưa ra một lựa chọn thứ ba.
Ta và tỷ tỷ nắm chặt tay nhau, chờ đợi người đã sinh ra bọn ta đưa ra quyết định.
Những năm tháng luyện võ giúp ta nhạy cảm với đao kiếm.
Ánh đao lóe lên từ sau tấm màn, chói mắt vô cùng.
Cốc cốc —
Giữa bầu không khí căng thẳng, lão quản gia gõ cửa bước vào:
“Tể tướng, hai vị hiền tế của ngài đã đến.”
Phụ thân ta phất tay áo, bỏ đi, để lại một câu:
“Nhớ kỹ lời ngươi hôm nay.”
7
Ta và tỷ tỷ nhìn nhau, cùng thở phào nhẹ nhõm, chân cũng mềm nhũn ra.
Hai vị công tử của nhà Công Tôn bước tới đỡ lấy chúng ta.
“Có chuyện gì sao? Sao toàn thân ướt đẫm mồ hôi thế này?”
Ta tái mặt lắc đầu, tỷ tỷ cũng im lặng không nói.
Công Tôn Hiền trực tiếp bế bổng ta lên, lạnh lùng nói với quản gia:
“Xin hãy chuyển lời đến Tư Đồ đại nhân, lần sau nếu nhớ con gái, cứ việc gửi thư cho tiểu tế, ta sẽ cùng phu nhân tới thăm.
Nếu phu nhân của ta có chỗ nào không phải, xin Tư Đồ đại nhân trực tiếp nói với ta, đừng dọa nàng ấy.”
Công Tôn Hiền bước đi dứt khoát.
Công Tôn Nhã Chính nắm chặt tay tỷ tỷ, vừa nắm tay đi vừa nhẹ nhàng ra lệnh, ánh mắt lạnh lẽo:
“Những kẻ hôm nay dám áp giải phu nhân, tất cả chặt tay.”
Lời vừa dứt, từ đâu xuất hiện một đám ám vệ, hành động gọn gàng sạch sẽ.
Phía sau vang lên một loạt tiếng thét đau đớn.
Tỷ tỷ và Công Tôn Nhã Chính lên một chiếc xe ngựa khác.
Ta ngồi trên xe ngựa, hơi căng thẳng, tay nắm chặt lại.
Công Tôn Hiền nhẹ nhàng thoa thuốc lên cổ tay ta, cảm giác tê tê làm lòng ta thêm bối rối.
“Không, không sao đâu, chỉ là bị dây trói cọ xát đỏ chút thôi, lát nữa là khỏi.”
Công Tôn Hiền vẫn kiên quyết bôi thuốc cho ta, rồi mỉm cười nhạt:
“Những vết thương nhỏ cũng không thể coi thường, nếu không chữa trị, lâu dài sẽ khó lành.”
Cuối cùng, hắn còn nói:
“Ta không muốn vì một chút lơ là mà nàng lại ngã quỵ trước mặt ta lần nữa.”
Ánh mắt hắn quá nồng nàn, ta bối rối không dám đối diện, vội tránh đi.
“Khụ, chuyện… chuyện phun máu ngất xỉu đều là giả thôi mà.”
Công Tôn Hiền không đáp lời, ta vội chuyển chủ đề:
“Phụ thân ta sĩ diện lớn lắm, hôm nay các ngươi làm tổn thương người của ông ấy trên đất của ông ấy, e là không ổn đâu.”
Công Tôn Hiền không hề lo lắng:
“Nàng rời Đông Hạ đã lâu, có lẽ không biết, mối quan hệ giữa nhà Công Tôn và phụ thân nàng đã chẳng còn gì để duy trì nữa. Chỉ là tờ giấy mỏng, vỡ thì vỡ thôi.”
Ta thở dài trong lòng, cúi đầu và nói:
“Ngươi yên tâm, lát nữa về ta sẽ tự mình đi quỳ trong từ đường.”
Công Tôn Hiền thắc mắc:
“Ta định hỏi, bọn hạ nhân nói nàng và đại di bị bắt ở từ đường. Tại sao cả hai lại quỳ ở đó?”
Ta nghiêm túc trả lời:
“Gây ra chuyện lớn như thế, ngươi và tỷ phu lại bảo chúng ta nghỉ ngơi, nhưng ta và tỷ tỷ cho rằng đi quỳ trong từ đường thì an tâm hơn.”
Công Tôn Hiền bật cười. Khoảnh khắc đó, hắn lại giống như thiếu niên năm xưa.
Một lát sau, hắn nghiêm túc nói:
“Không có gì quan trọng hơn việc sống tốt cả. Ta và đại ca đều nghĩ vậy.”
Ta cười gượng, hỏi bâng quơ:
“Phải rồi, ngươi đã tìm thấy cô nương ngươi thích chưa? Chính là người được vẽ trên chiếc khăn tay ấy.”
Công Tôn Hiền hơi ngạc nhiên:
“Nàng biết về chiếc khăn tay đó?”
“Trước đây tình cờ ta có liếc qua, ngươi yên tâm, ta chỉ thấy trên khăn tay có vẽ một cô gái, không nhìn rõ.”
Ta cười nhẹ:
“Vậy ngươi có tìm được nàng ta chưa?”
Công Tôn Hiền gật đầu:
“Tìm được rồi.”
Nụ cười của ta khựng lại:
“Ồ.”
Hắn lấy ra chiếc khăn tay mang theo bên mình, đã qua hai năm, nhớ nhung ngày đêm đến nỗi các mép vải đã sờn.
Hắn mở chiếc khăn ra, đưa cho ta. Trong lòng ta thầm mắng hắn “sát nhân tâm lý,” nhưng vẫn cầm lấy khăn mà xem kỹ.
Dù sao cũng phải biết mình thua ở đâu chứ. Nhưng khi nhìn kỹ, ta không khỏi bàng hoàng.
Công Tôn Hiền cười nhìn ta, ta thay đổi tư thế, xoay góc nhìn, chăm chú vào bóng lưng trên chiếc khăn. Một lúc sau, ta quay đầu lại:
“Chuyện là… ngươi cứ coi như ta tự đa tình. Sao ta thấy bóng lưng và hai thanh đao trong bức tranh này quen quá vậy?”
“Chính là nàng ấy, ý trung nhân của ta, nữ hiệp song đao Thảo Biệt Ngôn.”
8
Ngày ta thành thân với Công Tôn Hiền, hắn vô cùng miễn cưỡng, trông như một kẻ sống dở chết dở.
Sau này ta mới biết, hắn có người trong lòng. Việc hắn cưới ta, chỉ là bị ép buộc.
Đêm tân hôn, hắn liền xin ý chỉ ra biên cương, và phải một năm sau mới trở về.
Trong khoảng thời gian đó, chúng ta chỉ giữ lễ nghĩa, không hơn không kém.
Vì quá rảnh rỗi, ta thường lén ra hậu viện ngắm hắn luyện thương, lén học vài chiêu, không ngờ bị hắn phát hiện.
Công Tôn Hiền là một người rất tốt, hắn không giống những người khác, không cười nhạo ta là kẻ ốm yếu mơ mộng chuyện viển vông.
Hắn biết ta đang lén xem, thế nên cố tình thực hiện chậm lại từng chiêu để ta nhìn rõ.
Ta rất thích vị sư phụ này. Hắn dạy ta sử dụng thương, từ ngày đông tuyết rơi đến ngày hè tiếng ve kêu rả rích, tròn nửa năm.
Sau khi học xong bộ thương pháp, trong một lần uống say, chúng ta đã động phòng.
Nhưng sáng hôm sau, Công Tôn Hiền lại biến mất.
Hắn lại đi biên cương.
Những bức thư và đồ đạc ta gửi đi, chẳng bao giờ có hồi âm. Lúc đó, ta hiểu ra rằng, tất cả chỉ là ta đơn phương mà thôi.
Chúng ta lại trở về trạng thái xa lạ nhưng quen thuộc như trước. Vài tháng sau, Công Tôn Hiền quay về, hành vi trở nên lạ lùng.
Hắn thường nhìn ta cau mày, nhưng khi ta nhìn lại thì hắn lại tránh đi.
Ta tức quá, nghĩ phu quân nhà mình không dùng thì phí, nên chặn hắn trong phòng và “ăn hiếp” một trận ra trò.
Sau chuyện đó, Công Tôn Hiền tựa vào vai ta, buồn bã nói rằng có bọn cướp đang hoành hành.
Nghe nhiều quá, ta không thể khoanh tay đứng nhìn, nên nhân một đêm trời tối gió to, ta mặc áo dạ hành, lén đi diệt cướp.
Chuyện sau đó thì ai cũng biết.
Ta nhìn Công Tôn Hiền:
“Ngươi… ngươi đã sớm biết ta là Thảo Biệt Ngôn rồi à?”
Hắn lắc đầu:
“Cũng không sớm lắm, đến hôm nàng đi diệt cướp ta mới xác nhận được.
Chỉ tiếc là chưa tìm được cơ hội để nói thật với nàng. Nếu biết nàng sẽ hiểu lầm, ta đã chẳng để ý đến thời cơ hay gì hết.”
Ta nghẹn lời:
“Vậy lần đó ngươi tự nhiên biến mất, chẳng có tin tức là vì…”
“Vì ta cảm thấy mình là một tên đê tiện, vừa giữ hình bóng người khác, vừa nảy sinh tình cảm với nàng.
Sau khi bình tĩnh lại, ta quyết định từ bỏ quá khứ, vứt bỏ hình ảnh người trong tranh, nên ta đến thành Mạc Tang, nơi ta gặp nàng lần đầu.
Nói ra cũng buồn cười, năm đó ta chỉ thoáng thấy bóng lưng nàng, đến mặt nàng thế nào ta còn chưa nhìn rõ, vậy mà nhớ mãi.
Trời không chiều lòng người, ở Mạc Tang ta phát hiện nàng chính là Thảo Biệt Ngôn, thế nên sau khi trở về mới thử dò xét nàng khắp nơi.”
Những lời hắn nói dồn dập khiến ta ngộp thở, nhưng trong lòng lại dấy lên một niềm vui lấp kín.
Khi ta còn đang suy nghĩ, xe ngựa đã đến phủ tướng quốc.
Công Tôn Hiền đứng dưới xe đưa tay ra, ta lao vào lòng hắn.
Vừa đứng vững, thì chiếc xe phía sau chúng ta cũng dừng lại.
Người đầu tiên bước xuống là Công Tôn Nhã Chính, tóc tai hơi lệch lạc.
Chẳng lẽ tỷ tỷ đã “động thủ” với hắn?
Ta vốn đang nghĩ như thế thì tỷ tỷ cũng bước xuống xe.
Trời ạ, mặt tỷ tỷ rạng rỡ như hoa đào nở rộ, son môi cũng đã nhạt bớt. Ánh mắt hai người họ nhìn nhau còn sánh hơn cả mật ong.
“Ngươi… hai người các ngươi…”
Ta chỉ tay vào họ, không thốt nên lời. Tỷ tỷ kéo tay ta, vẻ mặt ngượng ngùng dẫn vào nhà.
Ai mà hiểu nổi chứ, cứ như là một người khác vậy.
Trong phòng.
“Tỷ và hắn hòa giải rồi à?”
Tỷ tỷ liếc nhìn ta:
“Các ngươi cũng không phải đã giải quyết hiểu lầm rồi sao?”
“Không đúng, Công Tôn Nhã Chính chẳng phải vẫn dây dưa không rõ với Lệ phi sao? Tỷ đừng có mà hồ đồ.”
Tỷ tỷ ngượng ngùng:
“Vừa rồi hắn đã giải thích rõ ràng, hắn không thích Đào Lệ Tuyết.”
Ta lay vai tỷ tỷ:
“Tỷ tỉnh táo chút đi!