Chương 5 - Tướng Quân! Thiếp Không Còn Nhỏ Nữa

11

Lúc quay lại nằm trên giường, ta cảm giác như bụng mình sắp nổ tung, vừa đau lại vừa chướng bụng.

Những cơn ợ cứ nối tiếp nhau.

Thật mất mặt quá đi!

Sớm biết như thế này, không bằng chịu đói bụng rồi.

Bùi Túc cúi xuống và chạm vào cái bụng căng phồng của ta bằng lòng bàn tay to lớn.

Trong tiềm thức ta muốn tránh, nhưng chàng ta đã giữ vai ta, không cho ta trốn.

Một bàn tay của chàng bắt đầu xoa nhẹ bụng ta, một bàn tay kia bấm vào mấy huyệt đạo. Lúc đó ta liền cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, cơn ợ cũng không đến liên tục thế nữa.

“Thật là đồ ngốc, ăn không nổi cũng cố ăn hết.”

Ta cảm thấy có chút uất ức: “Bởi vì là do chính tay chàng làm, ợ, mà! Thiếp không phải nên ăn hết để tỏ lòng, ợ, thành kính sao?”

“Bé con.” Chàng ta thở dài nói, “Nói thế nào đi nữa, chúng ta đã thành thân rồi, chúng ta là người một nhà, trước mặt ta nàng không phải câu nệ vậy đâu.”

Tay nghề của chàng ta rất tốt.

Loay hoay một ngày, ta vốn đã rất mệt, bây giờ bụng cũng đã no, người cũng thoải mái hơn nhiều rồi, còn có người xoa bóp cho nữa, sung sướng không nên lời, dần dần cơn buồn ngủ bắt đầu dâng lên và ta cảm thấy buồn ngủ.

Trước khi chìm hoàn toàn vào giấc ngủ, trong đầu ta chỉ hiện lên ý nghĩ:

Cảm giác thành thân có một phu quân, cũng không tệ.

Còn nữa, Bùi Túc một chút cũng không đáng sợ mà!