Chương 15 - Tướng Quân! Thiếp Không Còn Nhỏ Nữa
21
Không biết qua bao lâu, Bùi Túc bước vào phòng.
Thấy ta chưa ngủ, chàng nhẹ nhàng nằm lên giường, ôm ta vào lòng, thở dài nói: “Ngọc Nhi, may mắn là có nàng ở bên cạnh ta.”
Đúng vậy, thê tử giống như ta mở to mắt nhìn phu quân đưa tình cũ về nhà mà không làm ầm ĩ, thật sự là không nhiều.
Chàng ta thực sự nên biết ơn.
“Bùi Túc, chúng ta hòa ly đi.” ta nói với chàng ta.
Bùi Túc run rẩy, tựa hồ không tin vào tai mình: “Nàng nói cái gì?”
Ta nghiêm túc nhìn chàng: “Chúng ta hoà ly đi.”
Ta đã nghĩ rất nhiều về nó.
Bùi Túc đã mang người trở về, chẳng lẽ chàng có thể để Tần Liễu không danh không phận ở lại sao?
Sớm hay muộn cũng sẽ nhắc đến chuyện cho Tần Liễu một danh phận.
Ta không thể chấp nhận nó.
Ta biết đàn ông lấy vợ nạp thiếp là chuyện bình thường, trước khi cưới Bùi Túc, ta cũng từng nghĩ đến việc làm một chủ mẫu tốt, nhưng Bùi Túc không nên đối tốt với ta như vậy, không nên khiến ta động tình.
Một khi tâm ta đã rung động thì ta không thể chịu đựng được nữa.
Khi ta nghĩ đến việc Bùi Túc làm những điều trong cuốn sách nhỏ với người khác, ta hận không thể cho chàng ta một đao.
Cho dù chàng không có ý định phong cho Tần Liễu một danh phận hay nối lại quan hệ với Tần Liễu, ta cũng không thể chấp nhận được.
Khi người khác quan tâm đến chàng, chàng cũng để tâm, trái tim ta như bị cắt ra từng mảnh, đau đớn vô cùng.
Nếu ở bên chàng trong hoàn cảnh như vậy, ta sẽ chỉ cảm thấy bản thân vô cùng đáng khinh.
Vì vậy vào lúc này, kết quả tốt nhất cho ta và Bùi Túc chính là hòa ly.
“Ta mãi mãi sẽ không bao giờ có thể hòa ly với nàng đâu.” Bùi Túc trả lời ta mà không cần suy nghĩ.
“Chàng lo lắng là Bệ hạ ban nên không thể hoà ly sao? Sẽ không đâu, thiếp sẽ xin cha đi cầu xin bệ hạ một cách đàng hoàng, chỉ nói đó là điều thiếp muốn, và sẽ không làm liên luỵ ta chàng đâu…..”
“Ngọc Nhi!” Bùi Túc đột nhiên nắm lấy vai ta, trong mắt tràn đầy kinh ngạc và nghi ngờ: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Tại sao chàng ta vẫn giả vờ ngốc chứ?
Ta chỉ thẳng thắn nói: “Nếu chàng vẫn còn tình cảm với Tần Liễu, thiếp thấy cô ấy cũng còn có ý với chàng, hai người có thể nhân cơ hội này gương vỡ lại lành.”
“Nàng đang nói cái gì? Tần Liễu cùng ta có quan hệ gì chứ?”
Người cũng đưa về và ổn định cuộc sống luôn rồi, còn nói không có quan hệ gì sao!
Ta đã đến giới hạn, lòng đầy bất bình và uất ức trào dâng, nước mắt không kìm được mà trào ra:
“Giả vờ như vậy để làm gì? Chàng thích cô ấy, lại chẳng thích thiếp. Chàng chỉ nuôi thiếp như con gái của chàng, ngay cả việc giữa phu thê phải làm chàng cũng không chịu làm với thiếp. Nhưng thiếp có cha, không cần phải làm con gái của chàng. Nếu chàng thích con gái thì cứ sinh một đứa đi! Làm gì mà phải giữ thiếp lại?”
Bùi Túc mơ hồ hiểu ra, trong lòng vừa tức giận vừa buồn cười: “Được rồi được rồi, được rồi, chúng ta sinh con gái đi. Nào, bây giờ chúng ta sinh con ngay!”
Chàng xoay người lại và bao phủ ta bằng những nụ hôn say đắm, đôi tay không ngừng chuyển động.
Khốn nạn!
Sao chàng ta có thể sỉ nhục ta như thế này! Bây giờ ta không muốn dính lấy chàng ta một chút nào!
“Bùi Túc! Bỏ thiếp ra.”
Ta định dùng nắm đấm đánh chàng ta nhưng anh ta nhẹ nhàng và khéo léo nắm lấy cả hai cổ tay ta bằng một tay.
“Tần Liễu là góa phụ của huynh đệ ta, ta được giao nhiệm vụ chăm sóc cô ấy. Hôm nay cô ấy muốn treo cổ tự tử ở nhà, ta đành phải đưa cô ấy về nhà, để người canh giữ.”
Bùi Túc nói rất nhanh và ngắn gọn nêu rõ nguyên nhân kết quả.
Ah?
Tại sao mọi chuyện lại hoàn toàn khác với những gì ta nghĩ?
“Không phải nàng nói cậu đã nghe thấy cuộc trò chuyện của chúng ta sao? Rốt cuộc cậu đã nghe thấy những gì?” Bùi Túc nhìn ta thật kỹ.
A… đây...
Đột nhiên ta không dám nhìn thẳng vào chàng.
Sau khi nghe chàng giải thích như vậy, ta mới thấy hai câu ta nghe được quả thực không có đầu không có cuối.
Ta nên hỏi chàng một cách đàng hoàng thay vì tự mình đoán mò.
Bùi Túc hừm lên một tiếng:
“Nếu đã là hiểu lầm thì thiếp xin lỗi chàng.” ta chân thành cúi đầu trước chàng ta.
Bùi Túc không nói gì, chỉ tiếp tục những hành động còn dang dở.
Ta chợt nhận ra rằng, không phải, sự dính lấy nhau này sao lại khác với những gì ta nghĩ!
Tại sao đàn ông lại có một vật dài hơn phụ nữ chứ?
Thật đáng sợ!
“Bùi Túc!” ta vội vàng ngăn cản chàng ta, “Bây giờ hiểu lầm đã được giải quyết, chúng ta hãy nghỉ ngơi sớm đi.”
“Như vậy không được.” Trong mắt Pei Su ẩn giấu một nụ cười ác ý, “Tuy rằng là hiểu lầm, nhưng cũng khiến Ngọc Nhi rất đau lòng, phải làm một việc mà Ngọc Nhi hằng mong đợi để bù đắp lại vậy.”
“Đã nói là sau ngày sinh thần! Người ta không thể dễ dàng phá vỡ quy tắc, nếu không sẽ càng ngày càng không có giới hạn thấp hơn. Đây chính là lời chàng nói sáng nay đó!”
Chàng ta dùng sức một chút: “Ta sợ nếu không phá bỏ quy tắc này, nàng sẽ loạn nghĩ cho rằng ta không yêu nàng.”
…
Hic!
Chàng là một người đàn ông thô bạo, liều lĩnh, một chút cũng không hề biết thương hoa tiếc ngọc!
“Ngọc Nhi.” Bùi Túc vòng tay qua vai ta, “Nếu ta không biết thương hoa tiếc ngọc, lúc này nàng cũng không còn sức để nói chuyện rồi.”
Còn để chàng ta lên mặt rồi!
Ta không phục mà bĩu môi: “Chỉ thế thôi sao chỉ thế thôi sao? Việc này cũng đáng để luyện tập lâu như vậy sao? Thiếp còn tưởng lợi hại đến thế cơ chứ.”
Bàn tay của Bùi Túc đặt trên vai ta hơi cử động, khiến ta sợ đến mức lập tức cầu xin sự thương xót: “Thiếp khoác lác đó, thiếp khoác lác đó, chàng đừng làm nữa.”
Tay chàng đặt lên bụng dưới của ta: “Những chuyện khác ta không lo lắng, dù sao ta cũng có thể khống chế được, cũng biết tính toán, chỉ là sau khi viên phòng sớm muộn gì nàng cũng sẽ có thai thôi. Từ xưa đến nay đã nói, phụ nữ khi sinh con như bước nửa chân vào quỷ môn quan, thân thể nàng vốn nhỏ bé, ta thật sự không thể mạo hiểm được.”
Hóa ra chàng đã chịu đựng lâu như vậy cũng vì điều này.
Trong chốc lát, lòng ta chua chát, sưng tấy, không thể diễn tả được cảm giác của mình, chỉ cảm thấy mình muốn khóc.
Ta nhịn không được hôn lên môi chàng: “Bùi Túc, thiếp yêu chàng.”
Chàng không do dự hôn lại ta một nụ hôn thật sâu: “Ta cũng yêu nàng, Ngọc Nhi.”
…
Không biết qua bao lâu, Bùi Túc bước vào phòng.
Thấy ta chưa ngủ, chàng nhẹ nhàng nằm lên giường, ôm ta vào lòng, thở dài nói: “Ngọc Nhi, may mắn là có nàng ở bên cạnh ta.”
Đúng vậy, thê tử giống như ta mở to mắt nhìn phu quân đưa tình cũ về nhà mà không làm ầm ĩ, thật sự là không nhiều.
Chàng ta thực sự nên biết ơn.
“Bùi Túc, chúng ta hòa ly đi.” ta nói với chàng ta.
Bùi Túc run rẩy, tựa hồ không tin vào tai mình: “Nàng nói cái gì?”
Ta nghiêm túc nhìn chàng: “Chúng ta hoà ly đi.”
Ta đã nghĩ rất nhiều về nó.
Bùi Túc đã mang người trở về, chẳng lẽ chàng có thể để Tần Liễu không danh không phận ở lại sao?
Sớm hay muộn cũng sẽ nhắc đến chuyện cho Tần Liễu một danh phận.
Ta không thể chấp nhận nó.
Ta biết đàn ông lấy vợ nạp thiếp là chuyện bình thường, trước khi cưới Bùi Túc, ta cũng từng nghĩ đến việc làm một chủ mẫu tốt, nhưng Bùi Túc không nên đối tốt với ta như vậy, không nên khiến ta động tình.
Một khi tâm ta đã rung động thì ta không thể chịu đựng được nữa.
Khi ta nghĩ đến việc Bùi Túc làm những điều trong cuốn sách nhỏ với người khác, ta hận không thể cho chàng ta một đao.
Cho dù chàng không có ý định phong cho Tần Liễu một danh phận hay nối lại quan hệ với Tần Liễu, ta cũng không thể chấp nhận được.
Khi người khác quan tâm đến chàng, chàng cũng để tâm, trái tim ta như bị cắt ra từng mảnh, đau đớn vô cùng.
Nếu ở bên chàng trong hoàn cảnh như vậy, ta sẽ chỉ cảm thấy bản thân vô cùng đáng khinh.
Vì vậy vào lúc này, kết quả tốt nhất cho ta và Bùi Túc chính là hòa ly.
“Ta mãi mãi sẽ không bao giờ có thể hòa ly với nàng đâu.” Bùi Túc trả lời ta mà không cần suy nghĩ.
“Chàng lo lắng là Bệ hạ ban nên không thể hoà ly sao? Sẽ không đâu, thiếp sẽ xin cha đi cầu xin bệ hạ một cách đàng hoàng, chỉ nói đó là điều thiếp muốn, và sẽ không làm liên luỵ ta chàng đâu…..”
“Ngọc Nhi!” Bùi Túc đột nhiên nắm lấy vai ta, trong mắt tràn đầy kinh ngạc và nghi ngờ: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Tại sao chàng ta vẫn giả vờ ngốc chứ?
Ta chỉ thẳng thắn nói: “Nếu chàng vẫn còn tình cảm với Tần Liễu, thiếp thấy cô ấy cũng còn có ý với chàng, hai người có thể nhân cơ hội này gương vỡ lại lành.”
“Nàng đang nói cái gì? Tần Liễu cùng ta có quan hệ gì chứ?”
Người cũng đưa về và ổn định cuộc sống luôn rồi, còn nói không có quan hệ gì sao!
Ta đã đến giới hạn, lòng đầy bất bình và uất ức trào dâng, nước mắt không kìm được mà trào ra:
“Giả vờ như vậy để làm gì? Chàng thích cô ấy, lại chẳng thích thiếp. Chàng chỉ nuôi thiếp như con gái của chàng, ngay cả việc giữa phu thê phải làm chàng cũng không chịu làm với thiếp. Nhưng thiếp có cha, không cần phải làm con gái của chàng. Nếu chàng thích con gái thì cứ sinh một đứa đi! Làm gì mà phải giữ thiếp lại?”
Bùi Túc mơ hồ hiểu ra, trong lòng vừa tức giận vừa buồn cười: “Được rồi được rồi, được rồi, chúng ta sinh con gái đi. Nào, bây giờ chúng ta sinh con ngay!”
Chàng xoay người lại và bao phủ ta bằng những nụ hôn say đắm, đôi tay không ngừng chuyển động.
Khốn nạn!
Sao chàng ta có thể sỉ nhục ta như thế này! Bây giờ ta không muốn dính lấy chàng ta một chút nào!
“Bùi Túc! Bỏ thiếp ra.”
Ta định dùng nắm đấm đánh chàng ta nhưng anh ta nhẹ nhàng và khéo léo nắm lấy cả hai cổ tay ta bằng một tay.
“Tần Liễu là góa phụ của huynh đệ ta, ta được giao nhiệm vụ chăm sóc cô ấy. Hôm nay cô ấy muốn treo cổ tự tử ở nhà, ta đành phải đưa cô ấy về nhà, để người canh giữ.”
Bùi Túc nói rất nhanh và ngắn gọn nêu rõ nguyên nhân kết quả.
Ah?
Tại sao mọi chuyện lại hoàn toàn khác với những gì ta nghĩ?
“Không phải nàng nói cậu đã nghe thấy cuộc trò chuyện của chúng ta sao? Rốt cuộc cậu đã nghe thấy những gì?” Bùi Túc nhìn ta thật kỹ.
A… đây...
Đột nhiên ta không dám nhìn thẳng vào chàng.
Sau khi nghe chàng giải thích như vậy, ta mới thấy hai câu ta nghe được quả thực không có đầu không có cuối.
Ta nên hỏi chàng một cách đàng hoàng thay vì tự mình đoán mò.
Bùi Túc hừm lên một tiếng:
“Nếu đã là hiểu lầm thì thiếp xin lỗi chàng.” ta chân thành cúi đầu trước chàng ta.
Bùi Túc không nói gì, chỉ tiếp tục những hành động còn dang dở.
Ta chợt nhận ra rằng, không phải, sự dính lấy nhau này sao lại khác với những gì ta nghĩ!
Tại sao đàn ông lại có một vật dài hơn phụ nữ chứ?
Thật đáng sợ!
“Bùi Túc!” ta vội vàng ngăn cản chàng ta, “Bây giờ hiểu lầm đã được giải quyết, chúng ta hãy nghỉ ngơi sớm đi.”
“Như vậy không được.” Trong mắt Pei Su ẩn giấu một nụ cười ác ý, “Tuy rằng là hiểu lầm, nhưng cũng khiến Ngọc Nhi rất đau lòng, phải làm một việc mà Ngọc Nhi hằng mong đợi để bù đắp lại vậy.”
“Đã nói là sau ngày sinh thần! Người ta không thể dễ dàng phá vỡ quy tắc, nếu không sẽ càng ngày càng không có giới hạn thấp hơn. Đây chính là lời chàng nói sáng nay đó!”
Chàng ta dùng sức một chút: “Ta sợ nếu không phá bỏ quy tắc này, nàng sẽ loạn nghĩ cho rằng ta không yêu nàng.”
…
Hic!
Chàng là một người đàn ông thô bạo, liều lĩnh, một chút cũng không hề biết thương hoa tiếc ngọc!
“Ngọc Nhi.” Bùi Túc vòng tay qua vai ta, “Nếu ta không biết thương hoa tiếc ngọc, lúc này nàng cũng không còn sức để nói chuyện rồi.”
Còn để chàng ta lên mặt rồi!
Ta không phục mà bĩu môi: “Chỉ thế thôi sao chỉ thế thôi sao? Việc này cũng đáng để luyện tập lâu như vậy sao? Thiếp còn tưởng lợi hại đến thế cơ chứ.”
Bàn tay của Bùi Túc đặt trên vai ta hơi cử động, khiến ta sợ đến mức lập tức cầu xin sự thương xót: “Thiếp khoác lác đó, thiếp khoác lác đó, chàng đừng làm nữa.”
Tay chàng đặt lên bụng dưới của ta: “Những chuyện khác ta không lo lắng, dù sao ta cũng có thể khống chế được, cũng biết tính toán, chỉ là sau khi viên phòng sớm muộn gì nàng cũng sẽ có thai thôi. Từ xưa đến nay đã nói, phụ nữ khi sinh con như bước nửa chân vào quỷ môn quan, thân thể nàng vốn nhỏ bé, ta thật sự không thể mạo hiểm được.”
Hóa ra chàng đã chịu đựng lâu như vậy cũng vì điều này.
Trong chốc lát, lòng ta chua chát, sưng tấy, không thể diễn tả được cảm giác của mình, chỉ cảm thấy mình muốn khóc.
Ta nhịn không được hôn lên môi chàng: “Bùi Túc, thiếp yêu chàng.”
Chàng không do dự hôn lại ta một nụ hôn thật sâu: “Ta cũng yêu nàng, Ngọc Nhi.”
…