Chương 6 - Tướng quân Tảo hôn

14

Trên đường về, hắn không nói gì nhiều.

Ta lo lắng, đoán rằng có thể Tạ Dung Sách đang giận.

Đang băn khoăn không biết nên mở lời thế nào với hắn.

Không ngờ, vừa đến cổng cung, hắn bỗng nhiên lên tiếng trước:

“Sơ Nhất, thực ra đêm đó, ta đã đi ngang qua hướng của ngươi và Triệu Cảnh Kiền. Sau đó, thấy các ngươi dường như có trhắn chấp, ta không yên tâm nên mới quay lại.”

Thì ra đêm đó không phải ngẫu nhiên?

Ta ngẩn người.

Lại nghe thấy Tạ Dung Sách nghiêm túc hỏi:

“Ngươi luôn sợ người đó, phải không?”

Ta nghe thấy giọng mình khô khốc: “Phải.”

“Ta và Thái tử thực sự có một số chuyện cũ. Hắn ghét ta, vì vậy mới cố tình gây rối khắp nơi, nhưng hắn không hề có ý định với ta, tướng quân có thể yên tâm.”

Tạ Dung Sách dường như nghĩ tới điều gì, mặt đầy khinh bỉ, nói cũng chua xót:

“Ngươi có lẽ không biết, đôi khi cố tình gây khó dễ, chưa chắc đã là ghét, cũng có thể là thích. Hắn từ nhỏ đã là một kẻ biến thái, ai mà biết được.”

“Nhưng ngươi không cần sợ Triệu Cảnh Kiền, sau này, gặp hắn lần nào, chúng ta sẽ đánh hắn lần đó.”

Hôm nay ta có thể động thủ tát hắn, đã là bị ép đến cực hạn, dồn hết can đảm mới làm được.

Nghĩ đến nếu sau này gặp Triệu Cảnh Kiền lần nào, sẽ đánh hắn lần đó…

Ta co rụt cổ lại.

“Ta… không dám.”

Tạ Dung Sách bỗng nhiên bế ta lên, ta hét lên, ôm chặt lấy cổ hắn.

Ngay giây sau, ta bị hắn đặt lên ngựa.

Ta chưa bao giờ cưỡi ngựa, chỉ dám nằm im, không nhúc nhích.

Nhưng cảm giác đôi chân lơ lửng thật mới mẻ.

Chẳng bao lâu sau, con ngựa trở nên rất ngoan ngoãn, ta can đảm hơn, thử ngồi thẳng dậy.

Tạ Dung Sách đứng bên cạnh ngựa, nắm chặt dây cương, quay đầu nhìn ta:

“Sơ Nhất, có muốn thử không?”

Hắn một thân hồng y như lửa, tóc buộc cao bị gió khẽ thổi bay.

Đôi mắt Tạ Dung Sách cũng sáng rực như ngọn lửa.

“Có ta ở đây, sẽ không ngã đâu.

“Sau này ngươi muốn học cưỡi ngựa, hay muốn học kiếm, ta đều dạy ngươi.

“Ta còn muốn dẫn ngươi về Hoàn Nam thành, xem núi non sông nước nơi đó, lại cho ngươi xem con thuyền rực rỡ từng giúp ta một trận thành danh…”

Tạ Dung Sách bước đi nhẹ nhàng, thần sắc rạng rỡ.

“Được.”

Ta không tự chủ được mà nở nụ cười, lắng nghe từng lời hắn nói.

Thì ra đây chính là cảm giác được bảo vệ tận tâm.

Dù có mưa gió bão bùng, luôn có người đứng sau lưng bạn.

Chỉ cần quay đầu, đời này vẫn có thể cùng nhau bạc đầu.

15

Những ngày tiếp theo, Tạ Dung Sách rất bận rộn.

Dù vậy, hắn vẫn dành thời gian để làm cho ta một thanh kiếm ngắn có hình dáng tinh xảo.

Nhận được món quà này, ngắm nghía một hồi lâu.

Ta mới phát hiện thanh kiếm treo một tua kiếm nhỏ xinh, tuy có chút hư hỏng nhưng vẫn có thể thấy được sự chăm chút của chủ nhân trước đây.

“Hoạ tiết trên vỏ kiếm này, giống với cái của ta là một cặp.”

Thấy ta thích, Tạ Dung Sách cười mắt cong cong, tiếp tục nói:

“Đây từng là tua kiếm của mẫu thân ta, sau khi bà qua đời trên chiến trường, ta luôn mang theo bên mình như một kỷ niệm. Bây giờ cùng với thanh kiếm này tặng cho nàng, xem như… bùa hộ mệnh đi.

“Dù nàng đi đâu, có kiếm của ta và nó, nàng sẽ được an toàn.

“Khi gặp nguy hiểm, nàng cũng có thể dùng nó để tự vệ. Nếu nàng không dám, cứ ném nó cho ta, ta nhất định sẽ bắt lấy, rồi lập tức đến bên nàng.

“Không tin, chúng ta thử xem.”

Ta vui mừng, điều chỉnh tư thế, thử theo cách của Tạ Dung Sách, quả nhiên hắn đều bắt được vững vàng.

Nhưng… đột nhiên cảm thấy hắn giống như một con chó lớn!

Ta không nhịn được cười.

“Cảm ơn chàng đã chu đáo như vậy, quả thật rất hiệu quả.”

Không ngờ, Tạ Dung Sách lại khẽ ho một tiếng, quay đầu đi, vành tai hơi ửng đỏ.

“Nếu nàng thật sự muốn cảm ơn ta, thì… thì để ta hôn một cái. Hoặc… tối nay, ta có thể trở lại giường ngủ không?”

Ta im lặng hồi lâu.

Tạ Dung Sách tưởng rằng ta giận, vội giải thích:

“Đừng hiểu lầm, cái giường nhỏ quá, ta cao lớn, nằm đau cả lưng… Trời sắp lạnh rồi, hai người ngủ cùng nhau mới ấm, ta ngủ rất ngoan mà…”

Không đợi hắn nói xong, ta vòng qua trước mặt hắn, kiễng chân, nhắm mắt lại.

Đôi môi ấm áp chạm nhau, ta lén vòng tay qua eo Tạ Dung Sách.

Dù nụ hôn này rất ngắn ngủi.

Mở mắt ra, khuôn mặt Tạ Dung Sách dường như đỏ hơn.

Hắn đứng đờ đẫn tại chỗ, nụ cười ngây ngốc trên mặt hoàn toàn khác với dáng vẻ thường ngày.

Tiểu tướng quân Tạ Dung Sách có một tật xấu, hễ hôn là ngốc.

Làm sao bây giờ đây?

Bị hắn nhìn bằng ánh mắt nóng bỏng như vậy, mặt ta cũng không khỏi nóng lên, nhẹ nhàng đáp lại:

“Đều nghe theo chàng.”

Ngay giây sau, ta nghe thấy giọng nói vui mừng của hắn vút lên:

“Thật sao?”

Tạ Dung Sách nhướn mày cười, dùng cánh tay ôm lấy ta, và nhấn chìm ta trong nụ hôn nồng nhiệt hơn.

Tiếng của phó quan Tô bất ngờ vang lên từ phía xa.

“Báo! Tướng quân! Hoàng thượng ra lệnh, muốn ngài…”

“À cái này… các người… ta…”

Bắt gặp ta và Tạ Dung Sách, giọng phó quan Tô dần yếu đi, che mắt lại, không dám nhìn.

“Bây giờ dù trời có sập, ngươi cũng cút cho gia.”

“Đồ già không có mắt!”

Tạ Dung Sách chưa hôn đủ, đành phải ôm ta vào lòng. Đuôi mắt cũng đỏ lên, giọng không vui.

“Hay là ngươi đi làm việc trước đi?”

Ta chỉ vào mặt hắn, tốt bụng nhắc nhở:

“Bởi vì… chàng chảy máu mũi rồi.”

16

Hoàn Nam thành vẫn xảy ra chuyện.

Tân quốc quân của Diệp Đô nước láng giềng, từ lâu đã dòm ngó Hoàn Nam thành, nhân lúc Tạ Dung Sách ở lại kinh thành, liền phái mấy tên thân binh giả làm dân tị nạn vượt sông Hoàn.

Hoàng thượng liên tiếp hạ ba đạo thánh chỉ, lệnh Tạ Dung Sách trở về trấn giữ Hoàn Nam thành.

Điều bất ngờ là, Triệu Cảnh Kiền cũng có tên trong danh sách theo cùng chuyến này.

Phó quan Tô nói, lần này thái tử tự nguyện bí mật theo họ ra trận.

Triệu Cảnh Kiền trên triều đình, trước mặt các đại thần tuyên bố, hành động này một là muốn rèn luyện bản thân, chia sẻ lo âu cho hoàng thượng. Hai là, những năm gần đây Hoàn Nam và nước láng giềng liên tục xảy ra xung đột, nhân cơ hội này, vừa vặn có thể giúp Tạ Dung Sách một tay.

Tạ Dung Sách nghe tin này chỉ nhíu mày.

“Tên chó ngốc đó lại không biết đánh trận, đến chỉ tổ kéo chân ta, đánh nhau còn phải lo bảo vệ tính mạng của hắn, đúng là phiền phức.”

Từ khi nghe tin này, ta cũng luôn lo lắng không yên.

Khoảng thời gian một tháng càng lúc càng gần.

Hắn rốt cuộc muốn làm gì?

Nhưng từ khi đến Hoàn Nam thành, Triệu Cảnh Kiền giả trang thành một võ quan bình thường, đi theo bên cạnh Tạ Dung Sách.

Tạ Dung Sách không thắng nổi ta, đành phải mang ta theo.

Mặc dù Triệu Cảnh Kiền không có động tĩnh gì, nhưng ta luôn đề phòng hắn khắp nơi.

Ngay cả việc ăn uống, chỗ ở của Tạ Dung Sách, mọi thứ đều do ta tự mình cho người thử qua, xác nhận không có vấn đề gì, mới đem đến cho hắn.

“Vãn Sơ, ta biết nàng ghét ta, nhưng ta đương nhiên phải lấy đại cục làm trọng. Nàng không cần phải phòng bị ta như thế chứ?”

Trận chiến sắp đến.

Trên thuyền lâu của Tạ Dung Sách đèn đuốc sáng trưng.

Họ đã mấy đêm không ngủ, chỉ chờ trận chiến này.

Triệu Cảnh Kiền mặc giáp trụ, trên boong tàu gặp ta.

Ta gọi hắn lại.

“Ta hỏi ngài, Tạ Dung Sách trước đây… có phải chết trong trận chiến này không?”

Triệu Cảnh Kiền nhàn nhã nhìn ta.

“Đúng vậy, thì sao?”

Quả nhiên không khác gì dự đoán của ta.

Lòng ta không khỏi trầm xuống.

“Ta khuyên nàng đừng làm những nỗ lực vô ích, hãy sớm nghĩ đến đường lui cho mình đi.”

Triệu Cảnh Kiền dường như nhìn thấu suy nghĩ của ta, miệng vẫn nói những lời lạnh nhạt.

“Ta sẽ cố gắng thay đổi tất cả. Dù không thể, ta cũng sẽ cùng Tạ Dung Sách đồng cam cộng khổ, cùng sống cùng chết.”

Ta cũng mang ý nghĩ này, tiến gần đến người đàn ông chân thành ấy.

Chính Tạ Dung Sách đã giơ cao ngọn đuốc cho ta thấy ánh sáng.

Sau đó, hắn chính là ánh sáng duy nhất của ta.

“Thật là… chim liền cánh cá liền đôi.”

Hắn khẽ mấp máy môi: “Vãn Sơ, nếu người chết là ta thì sao?”

Khó tin, Triệu Cảnh Kiền lại hỏi ra câu này.

“Nếu có chuyện tốt như thế, ta hy vọng ngài chết dưới tay ta.”

“Sau đó, cảm tạ trời xhắn có mắt, đã thu nhận ngài, con súc sinh này.”

Triệu Cảnh Kiền cũng cười: “Người ta nói một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, nàng đối với Tạ Dung Sách như vậy, lại đối với ta vô tình vô nghĩa.”

“Ngài nên trở về đi, người trên bậc thang kia, đã sắp nhìn xuyên qua ta rồi.”

Quay đầu lại, quả nhiên thấy Tạ Dung Sách toàn thân tức giận, đang đi về phía này.

Dáng vẻ đó, dường như muốn chém Triệu Cảnh Kiền ngay tại chỗ.

Ta nở nụ cười, chuẩn bị bước về phía Tạ Dung Sách.

Người phía sau lại đột nhiên nói khẽ:

“Đời trước, sau khi Tạ Dung Sách chết, chỉ còn lại một bàn tay, nàng có biết vì sao không?”

Chưa kịp phản ứng, từ mặt nước bên cạnh phát ra tiếng nổ lớn.

Giống như sấm sét, ta lập tức bịt tai lại.

“Vãn Sơ! Cẩn thận!”

Ta nhìn thấy Tạ Dung Sách, phi thân về phía ta.