Chương 7 - Tuổi nào cũng có ngày hôm nay
Về sau lúc cô yêu anh, lại như một đám lửa và hồ nước mùa xuân.
Khi thì mãnh liệt, khi thì mềm mại.
Khiến anh vừa yêu vừa hận.
Anh đã sớm biết, cô là một cô gái bướng bỉnh.
Anh cũng không trông mong cô quay đầu.
Nhưng bây giờ cô lại trở về.
Có lẽ là để thực hiện lời hứa sinh nhật năm ngoái.
Anh vươn tay ôm lấy cô, cô thậm chí không đẩy ra.
Điều này khiến anh hơi bất ngờ.
Với tính cách cứng đầu của cô, đáng lý cô nên đẩy anh ra, tát cho anh một bạt tai mới phải?
Nhưng cô cứ ngoan ngoãn mặc anh ôm như vậy.
Trần Kinh Liêm chỉ cảm thấy mọi sự khó chịu và trống rỗng trong lòng đều biến mất sạch sẽ.
Anh xoa đầu cô, giọng nói nồng đậm men say.
“Tuế Tuế, còn biết về nhà à.”
Anh từ từ ôm cô vào lòng, cằm đặt lên bờ vai mỏng manh của cô, mặt dán vào tóc cô và nhẹ nhàng cọ xát.
Nhắm mắt lại, lẩm bẩm: “Về rồi thì đừng đi nữa.”
“Chúng ta ở bên nhau, sống thật tốt.”
15.
Mùa hè năm thứ hai.
Nhà tôi có hai tin vui.
Tôi đã thuận lợi vượt qua kỳ thi, sắp sửa nhận chức.
Về phần đính hôn, ngày cưới đã được định vào mùa thu.
Chồng sắp cưới của tôi - Trình Hiếu An nói mùa thu tốt, mát mẻ.
Có thể tổ chức hôn lễ ngoài trời mà tôi thích, mặc tất cả những chiếc váy xinh đẹp mà tôi muốn.
Tôi cũng cảm thấy mùa thu rất tốt.
Trình Hiếu An lớn hơn tôi năm tuổi.
Bên phía nhà họ khá sốt ruột.
Còn ba tôi thì sức khỏe không được tốt.
Rất mong thấy tôi kết hôn sinh con, có một gia đình ổn định.
Kết quả hôn sự đã được quyết định như thế.
Khi tôi và Trình Hiếu An đính hôn, Tô Dĩnh cũng đến.
Lúc buổi lễ đính hôn kết thúc, Tô Dĩnh kéo tôi sang một bên và thì thầm.
“Người này tốt đó, tôi đã đặc biệt quan sát rất lâu.”
“Trong lòng lẫn trong mắt anh ấy toàn là cậu.”
“Lúc nói chuyện với người khác, ánh mắt anh ấy cũng luôn di chuyển theo cậu.”
“Chưa thấy cậu hai phút, anh ấy đã tìm khắp nơi.”
“Ngoại hình của anh ấy trông cũng khá ổn, tính tình ôn hòa, chân thật, bối cảnh nghề nghiệp cũng tốt.”
Tô Dĩnh nói từng điều một như đang đếm trên đầu ngón tay.
Tôi mỉm cười nhìn cô ấy.
Trong lòng tràn đầy cảm xúc bình thản và an yên.
Đúng vậy, chuyện yêu đương và hôn nhân của những người bình thường như chúng tôi, chẳng phải đều như thế sao?
Tìm một người ôn hòa, tốt tính, cùng nhau tạo dựng một gia đình nhỏ.
Tuy bình dị nhưng bền lâu.
Tô Dĩnh nói xong câu sau cùng, đột nhiên hỏi: “Thế nhưng Ninh Tuế à, cậu có thích anh ấy không?”
Tôi ngẩn người.
Tôi có thích anh ấy không?
Quả thật, anh ấy là đối tượng kết hôn phù hợp nhất trong mắt ba mẹ tôi.
Tất cả những người yêu thương tôi đều rất hài lòng với anh ấy.
Ngay cả tôi, cũng cảm thấy gặp được người như anh ấy trong buổi xem mắt thật sự là một điều may mắn.
Nhưng tôi có thích anh ấy không?
Tôi không khỏi nhìn về phía Trình Hiếu An.
Anh ấy uống không ít rượu, đang nói chuyện với các bậc trưởng bối.
Khi tôi nhìn về phía anh ấy, anh ấy lập tức nhận ra.
Ánh mắt vừa chạm nhau, anh ấy liền mỉm cười.
Sau đó, nói vài câu với các bậc trưởng bối, rồi đi về phía tôi.
“Tuế Tuế, có phải uống rượu nên thấy khó chịu không?”
Trình Hiếu An nắm lấy tay tôi, lo lắng hỏi.
Tôi lắc đầu, để anh ấy nắm tay tôi, mười ngón tay đan vào nhau.
Tô Dĩnh mím môi cười, tôi cũng cười theo.
Có lẽ bây giờ tôi vẫn chưa yêu anh ấy.
Nhưng giữa chúng tôi, còn cả một đời dài đằng đẵng cơ mà.
16.
Ngày cưới càng ngày càng đến gần.
Nhiều đồ đạc của tôi cũng đã lần lượt được chuyển đến nhà mới.
Rõ ràng tâm trạng của Trình Hiếu An cực tốt.
Có lẽ là vì đã ở chung với anh ấy thời gian lâu.
Hình như cũng dần dần phát triển một chút tình cảm.
Tâm trạng của tôi đã vui vẻ hơn nhiều so với lúc đính hôn.
Vào ngày diễn ra hôn lễ, thời tiết đẹp không thể tả.
Trưởng bối của hai bên gia đình đều có tính tình hiền lành, không có chút mâu thuẫn hay xung đột nào.
Ở thành phố nhỏ của chúng tôi, tiền sính lễ thường là 18.8.
Nhưng Trình Hiếu An đã cho tôi 66.6, vàng mua hơn mười vạn.
Mặc dù tôi và ba mẹ đều không coi trọng những thứ này.