Chương 8 - TÚI THƠM ĐỊNH TÌNH
Tên đầu sỏ mũi hếch miệng cóc ở phía đối diện cười gian: “Tiểu tú nương sống mơ mơ hồ hồ rồi, đến tiền cống nạp cũng quên nộp, còn phải để đại gia ta đích thân đến lấy!”
Nghe thấy giọng nói đó, ta đột nhiên hoảng hốt, tứ chi dần dần cứng đờ.
Hi Vân Phong xì một tiếng, xông lên định dạy cho tên lưu manh địa phương đó một bài học.
Ta vội vàng kéo hắn lại.
Đó không phải là loại lưu manh lưu manh bình thường, chúng có quan phủ chống lưng, ở trong thành ngang ngược vô cùng, ai thấy cũng phải tránh ba phần.
Thành Tuyên Châu giàu có, lại ở vị trí quan trọng, mặc dù tri châu là quan địa phương nhưng địa vị lại cực cao, hơn nữa còn qua lại mật thiết với các đại thần trong triều.
Ngay cả Trạng Nguyên được ban chức cũng không thể đắc tội với chúng.
Ta chặn trước mặt Hi Vân Phong, nói lắp bắp: “Ngươi đừng đi, cứ đưa tiền cho chúng là được. Không sao đâu, tiểu thương trong thành đều phải nộp, ta tháng nào cũng nộp, nộp tiền rồi thì không sao đâu, chúng sẽ không gây phiền phức nữa.”
Ta nắm chặt tay áo hắn, cầu xin: “Đừng đi.”
Đừng vì ta, mà hủy hoại tiền đồ tươi sáng.
Đừng vì những thứ vật ngoài thân, mà giống như cha mẹ, mãi mãi rời xa ta.
Hi Vân Phong cúi đầu nhìn cô nương trước mặt, nàng vốn thông minh lanh lợi nhưng lúc này lại nhăn nhó, đôi mắt to tròn như quả hạnh lấp lánh nước, như thể giây sau sẽ khóc nhưng lại cố chấp cắn môi, ngẩng mặt lên, muốn bảo vệ hắn.
Hắn đau lòng, nhưng không hiểu sao lại có chút vui mừng.
Khóe môi không tự chủ được nở nụ cười, hắn nhẹ nhàng vuốt đuôi mắt đẫm lệ của ta, an ủi: “Tỷ tỷ đừng sợ.”
14.
Sao băng vụt qua, hắn đá một cước vào ngực tên lưu manh địa phương.
Tên ác nhân đó bay ngược ra xa cả trượng, ngửa mặt nằm trên đất, bốn chân đạp loạn xạ.
Giống như một con rùa lớn lật ngửa.
Ta ngây người.
Một lát sau mới phản ứng lại.
Ha, thật hả hê!
Bụi bay mù mịt, làm cho đôi mày và đôi mắt của Hi Vân Phong trở nên vô cùng sắc bén, trông giống như một thiếu niên tướng quân mặc áo giáp cưỡi ngựa oai phong.
Hơn mười tên lưu manh lưu manh đi theo gào thét xông lên.
Tim ta đột nhiên đập thình thịch.
Bỗng nhiên một chiếc quạt xếp mở ra, che trước mắt ta.
“Đừng nhìn, cẩn thận bị hù dọa.”
Tạ Doãn Hành giữ khoảng cách nửa cánh tay với ta theo phép tắc, trên mặt quạt xếp bằng lụa dát vàng có vẽ một bức tranh diều giấy trên bầu trời xanh ngắt che khuất tầm nhìn, thân hình cao ráo che chắn kín mít.
Tiếng đấm đá, tiếng la hét, tất cả đều bị ngăn cách ở bên ngoài.
Cảm thấy rất an toàn.
Ta ngoan ngoãn đứng yên, lặng lẽ hé một chút khe hở để nhìn.
Lại nghe hắn khẽ ra lệnh: “Đi hỗ trợ.”
Ai? Ta sao?
Hai bóng người từ trong bóng tối lao ra như quỷ mị.
Quả nhiên là Thám Hoa nhà giàu, ra ngoài còn mang theo thị vệ.
Ta vỗ ngực một cái, yên tâm, vẫn hỏi một câu: “Có đánh lại được không?”
Tạ Doãn Hành: “Được, thêm hai người nữa cũng không sao.”
Ta: “?”
Tạ Doãn Hành: “Ồ, hắn là Võ Trạng Nguyên.”
Ta: “!”
An Tâm thu quạt lại sau lưng.
Hi Vân Phong sau khi đánh nhau xong: “Tỷ tỷ, vừa rồi ta có oai phong không…”
Ta mới thò đầu ra khỏi sau quạt.
Hắn khựng lại, rồi nổi giận: “Tạ Doãn Hành! Ngươi cố ý!”
15.
Mãi đến khi tiểu nhị của Tụy Tiên Lâu bưng đồ ăn lên, Hi Vân Phong vẫn còn đang phàn nàn.
“Hai tên thị vệ của ngươi ăn không ngồi rồi à? Ta ở ngoài đánh nhau, hai tên đó chỉ lo nhặt khăn tay?”