Chương 11 - TÚI THƠM ĐỊNH TÌNH
Quan lại để mắt đến lợi nhuận của cửa hàng lương thực, tìm đủ mọi lý do để tăng thuế.
Cha mẹ ta sớm hôm vất vả, bị những gánh gạo đè cong lưng, nhưng số bạc kiếm được đều rơi vào túi của bọn họ.
Mỗi lần thắp đèn đối sổ, tiếng thở dài luôn xuyên qua bức tường, lọt vào tai ta.
Quầng thâm dưới mắt cha ngày càng nặng, khi ôm ta, râu ria của cha chọc vào làm ta đau nhói.
Cuối cùng, cha mẹ ta quyết định đóng cửa tiệm.
Ngày mọi chuyện sắp được giải quyết, ta ôm con búp bê vải yêu quý nằm trên giường, chờ mẹ đến dỗ ta ngủ.
Thật tốt, ta vui vẻ nghĩ, sau này mẹ sẽ có thời gian, có thể kể chuyện cho ta nghe mỗi ngày.
Nhưng ta đợi rất lâu, đợi đến khi chính ta buồn ngủ thiếp đi, rồi lại đợi đến khi có tiếng người ồn ào, có người đẩy ta dậy.
Ta hỏi: “Nương đâu, ta muốn nghe kể chuyện.”
Người đó nói: “Cháy nhà rồi, lão gia phu nhân mất rồi.”
Con búp bê vải do nương may vẫn còn ôm trong lòng, món đồ chơi mới mua của cha vẫn còn ở đầu giường.
Không còn ai kể chuyện cho ta nghe nữa.
Khi bọn họ nghỉ ngơi, ngọn nến đã đốt cháy sổ sách, nhưng đêm đã quá khuya, đến khi người hầu tỉnh dậy, thư phòng đã thành một biển lửa.
Ta không biết trút nỗi oán hận ngổn ngang này vào đâu.
Quản gia già giúp ta lo liệu hậu sự, ta bán hết tài sản, đổi thành ngân phiếu cất dưới đáy hòm, rồi dẫn Bảo Châu đến thành Tuyên Châu.
Ta thông minh bẩm sinh, chỉ học hai năm là đã thêu được những bức tranh khó thêu nhất, thậm chí còn thêu đẹp hơn cả những tú nương già.
Nhưng ở Tuyên Châu, ta chỉ mua một căn nhà tồi tàn nhất, bán những sản phẩm thêu bình thường nhất.
Trẻ con mang vàng, sao dám đi giữa chợ.
Ta nghĩ, có lẽ lòng tham chính là nguyên nhân của nhiều tai họa.
Người không biết đủ thì sẽ mất những gì mình có.
Thay vì cầu mà không được, chi bằng không bao giờ tham cầu
Vì vậy, ta từ bỏ mọi ham muốn.
Mặt trời và mặt trăng quá chói lọi, ta chỉ cầu một chút ánh sáng của đom đóm, theo ta suốt quãng đời còn lại.
Nhưng hết lần này tới lần khác người này lại xuất hiện.
Hắn ở nơi chân trời xa xôi, giữa cảnh núi non trùng điệp, đưa tay về phía ta, nói ra những lời tình tứ nhất trên đời.
Hắn nói: “A Uyển, gả cho ta.”
Hắn nói: “Đây không phải là lòng tham của nàng, mà là lòng tham của ta.”
Hắn nói: “Nàng là cô nương tốt nhất, xứng đáng với mọi thứ trên đời.”
Hắn nói: “Kiếp này kiếp sau, không rời không bỏ, đời đời kiếp kiếp, nguyện ước trọn đời.”
Lý trí của ta lung lay sắp đổ.
Mây theo hàng nhạn dài, ta nghe thấy giọng mình lơ lửng giữa không trung: “Vậy, vậy thì thử xem.”
Ngàn thu chỉ mong một lời từ quân, nguyện tình yêu vững bền như núi.
20.
Trời đất ơi, chẳng trách truyện xưa thường thích viết về phong nguyệt.
Phong nguyệt này, quả thực rất triền miên!
Ta như con chuột ngâm mình trong vại mật, chỗ nào cũng ngọt, lăn một vòng cũng nổi bọt.
Hắn mua một căn nhà nhỏ ở phía nam thành, ngày ngày quấn quýt bên ta.
Hôm nay ngắm hoa, ngày mai thưởng trà, buổi sáng leo núi ngắm cảnh mùa thu, buổi chiều cưỡi ngựa đi chợ. Chiều về nhà, trong tay cầm đủ loại hộp phấn son lớn nhỏ.
Hắn cứ nói rằng thứ nào cũng đẹp, suýt nữa thì dọn sạch cả tiệm bán son phấn, vô tình làm bà chủ tiệm được lợi.
Ta thầm ghi nhớ, sau này bày sạp cũng phải tìm những kẻ ngốc như vậy.
Tạ Duẫn Hành tươi cười rạng rỡ, tay trái cầm son phấn, tay phải nắm tay ta, đến cửa nhà thì dừng bước.