Chương 3 - Tuế Tuế Chi An

3.
Ta từ cửa sau lén chạy về phủ. Đáng tiếc vẫn là bị phát hiện.

Ma ma bên cạnh Tạ phu nhân nhéo lỗ tai ta kéo ta thẳng tới từ đường.Ta đã sớm quen mà quỳ xuống. Còn hướng ma ma cười để lấy lòng. Trương ma ma hừ lạnh một tiếng.

"Một cái đức hạnh y hệt mẹ của ngươi."

Đúng rồi, người trong phủ đều nói mẹ ta hạ tiện. Một cái nhạc kỹ, thừa dịp chủ nhà say rượu, leo lên giường của hắn. Nhưng không hề mở miệng đề cập tới mẹ ta giãy giụa kêu khóc cả đêm.

Sau đó có lẽ Tạ đại nhân sợ làm tổn thanh danh của hắn, thu mẹ ta vào phủ làm một di nương. Ban đầu hắn tìm đến mẹ ta thì hết sức ân cần. Nếu không luận thân thế, dung mạo và tài hoa mẹ ta ở kinh đô đúng là có một không hai. Khó trách sao cái gia hỏa đạo mạo nghiêm trang Tạ Thư Hoành này không nhịn được.

Nhưng mẹ ta đối với hắn lại hết sức chống đối. Hơn nữa Tạ phu nhân quản lý nghiêm. Tạ Thư Hoành cũng dần dần lạnh nhạc mẹ ta.

Mẹ luôn mong đợi có một ngày Tạ Thư Hoành chán ghét nàng, để nàng rời đi. Đáng tiếc ông trời không cho toại nguyện.

Mẹ mang thai ta.

Đời này của nàng không thể rời khỏi Tạ phủ, cho đến chết. . .

Thần sắc ta lãnh đạm quỳ xuống trên nền đất lạnh như băng. Bởi vì thường xuyên bị phạt quỳ, cho nên đầu gối ta luôn quấn vải bông thật dày, ngược lại không quá khó khăn.

Chỉ là buổi tối không có ăn cơm, quả thực rất đói. Ta sờ chiếc bụng lép xẹp, có chút bất mãn mà chép miệng.

Đã nhiều năm như vậy rồi, thủ đoạn hành hạ người vẫn luôn là như vậy, thật không thú vị.

Cho đến trời sáng, ta mới được phép đứng lên. Đến sau bếp, đã không còn thức ăn.

Một gã sai vặt săn sóc ném cho ta một cái bánh bao. Bánh bao trên đất lăn mấy vòng, thời điểm đến bên chân ta đã dính một lớp bụi.

Nhưng ta vẫn nhặt lên, hướng gã sai vặt kia lộ ra nụ cười cảm kích. Thấy mặt hắn hơi ửng đỏ, ta cười càng sáng lạn hơn.

Dù sao ta cũng là thứ nữ Tạ gia. Bình thường ăn mặc thật ra không có vấn đề gì. Chẳng qua là thường thường cũng sẽ có lý do để xử phạt.

Dựa theo lời nói của vị Tạ phu nhân kia, chính là muốn gõ cho ta một cái, để tránh cho ta sinh ra ý niệm gì đó không nên có.

Biểu hiện nhưng năm nay của ta khiến cho bọn họ có cảm giác rất thành tựu. Nhún nhường hèn nhát không cốt khí nhẫn nhục chịu đựng. Chỉ là tiểu bạch thỏ bị ép cũng sẽ cắn người. Huống chi cho tới bây giờ ta đều không phải là tiểu bạch thỏ gì.

Những người khi dễ ta, ta nhất định phải trăm ngàn lần khi dễ lại mới được. Mẹ ta thường xuyên nhìn ta than thở, nói xinh đẹp như vậy ở trên người chúng ta nhất định là một tai họa. Nhưng ta không cho là như vậy. Xinh đẹp lợi dụng tốt lắm, cũng có thể là dao nhọn giết người.