Chương 10 - Tuế Tuế Chi An
10.
Thật ra Tàng thư các của Tạ phủ được xây đơn độc bên ngoài Tạ Phủ, cho nên mỗi lần ta đi đều phải trèo tường vào. Ta biết Chu Hoài Cẩm nhất định sẽ tới, cho nên sáng sớm liền đợi sẵn ở nơi đó.
Hắn vẫn luôn là bộ dáng quân tử khiêm nhường. Nhìn hắn, ta không nhịn được suy nghĩ đê hèn. Một đóa hoa cao lãnh như hắn sẽ bị ta kéo vào vũng bùn.
Chu Hoài Cẩm nhìn thấy ta, trong ánh mắt thoáng qua một tia mừng rỡ, nhưng hắn vẫn hết sức lễ độ hướng ta ôm quyền hành lễ. Ta cũng không để ý chút lễ tiết sáo rỗng như vậy. Trực tiếp chạy tới vòng qua eo của hắn, nâng khuôn mặt trắng nõn lên hỏi hắn.
"Công tử đúng hẹn tới, vậy là cũng nhớ ta đúng không?"
Chu Hoài Cẩm cả kinh muốn kéo ra ta, nhưng lúc đụng trúng cánh tay ta lại như bị chạm điện thu tay về. Ta cười buông ra hắn.
"Thật là một tên ngốc không hiểu phong tình ".
Chu Hoài Cẩm đọc sách, ta ở một bên quấy rối. Cầm lên một lọn tóc ở trên mặt hắn trêu chọc.
Nhìn hắn bất đắc dĩ xoa đầu ta, giọng nói ôn tồn kêu ta an phận chút. Ta liền không nói một lời, chỉ lấy một đôi mắt long lanh nhìn hắn. Sau lần đó, Chu Hoài Cẩm luôn không nhịn được tới Tàng thư các Tạ phủ tìm ta.
Có một lần ta cười híp mắt hỏi hắn, chúng ta như vậy có tính là đang vụng trộm hay không. Mặt hắn đỏ lên nhưng giọng lại trực tiếp kiên định. Chu Hoài Cẩm nói, ba môi sáu sính,tam thư lục lễ, hắn nhất định sẽ khiên ta rạng rỡ mà gả đi. Hắn muốn đàng hoàng cưới hỏi ta làm vợ.
Một khắc kia, ta chân chính cảm nhận được bản thân mình bỉ ổi. Ta nhất định phải phụ lòng một người tốt như hắn vậy.
Thái tử thường xuyên hẹn ta đi ra ngoài. Có lúc là du hồ, có lúc là cưỡi ngựa săn thú. Ta luôn tri kỷ đóng vai một thiếu nữ không rành thế sự, chỉ lấy ánh mắt sùng bái ngước nhìn Thái tử.
Đây là cảm giác mà Thái tử không tìm được trên người trưởng tỷ. Trưởng tỷ tâm cao khí ngạo vọng tưởng làm có thể làm người cùng sánh vai với Thái tử. Có thể thế gian này, nữ tử không tài mới là đức.
Tôn quý như Thái tử, làm sao có thể chấp nhận một người so với mình ưu tú hơn.
Mấy ngày nay ta giống trống khua chiêng cùng Thái tử ra vào có đôi. Trưởng tỷ rốt cuộc không thể ngồi yên. Nàng ta nhận được tin tức, kết thúc cầu phúc vì tổ mẫu trước thời hạn, quất ngụa chạy không ngừng để chạy về.
Thật ra Tàng thư các của Tạ phủ được xây đơn độc bên ngoài Tạ Phủ, cho nên mỗi lần ta đi đều phải trèo tường vào. Ta biết Chu Hoài Cẩm nhất định sẽ tới, cho nên sáng sớm liền đợi sẵn ở nơi đó.
Hắn vẫn luôn là bộ dáng quân tử khiêm nhường. Nhìn hắn, ta không nhịn được suy nghĩ đê hèn. Một đóa hoa cao lãnh như hắn sẽ bị ta kéo vào vũng bùn.
Chu Hoài Cẩm nhìn thấy ta, trong ánh mắt thoáng qua một tia mừng rỡ, nhưng hắn vẫn hết sức lễ độ hướng ta ôm quyền hành lễ. Ta cũng không để ý chút lễ tiết sáo rỗng như vậy. Trực tiếp chạy tới vòng qua eo của hắn, nâng khuôn mặt trắng nõn lên hỏi hắn.
"Công tử đúng hẹn tới, vậy là cũng nhớ ta đúng không?"
Chu Hoài Cẩm cả kinh muốn kéo ra ta, nhưng lúc đụng trúng cánh tay ta lại như bị chạm điện thu tay về. Ta cười buông ra hắn.
"Thật là một tên ngốc không hiểu phong tình ".
Chu Hoài Cẩm đọc sách, ta ở một bên quấy rối. Cầm lên một lọn tóc ở trên mặt hắn trêu chọc.
Nhìn hắn bất đắc dĩ xoa đầu ta, giọng nói ôn tồn kêu ta an phận chút. Ta liền không nói một lời, chỉ lấy một đôi mắt long lanh nhìn hắn. Sau lần đó, Chu Hoài Cẩm luôn không nhịn được tới Tàng thư các Tạ phủ tìm ta.
Có một lần ta cười híp mắt hỏi hắn, chúng ta như vậy có tính là đang vụng trộm hay không. Mặt hắn đỏ lên nhưng giọng lại trực tiếp kiên định. Chu Hoài Cẩm nói, ba môi sáu sính,tam thư lục lễ, hắn nhất định sẽ khiên ta rạng rỡ mà gả đi. Hắn muốn đàng hoàng cưới hỏi ta làm vợ.
Một khắc kia, ta chân chính cảm nhận được bản thân mình bỉ ổi. Ta nhất định phải phụ lòng một người tốt như hắn vậy.
Thái tử thường xuyên hẹn ta đi ra ngoài. Có lúc là du hồ, có lúc là cưỡi ngựa săn thú. Ta luôn tri kỷ đóng vai một thiếu nữ không rành thế sự, chỉ lấy ánh mắt sùng bái ngước nhìn Thái tử.
Đây là cảm giác mà Thái tử không tìm được trên người trưởng tỷ. Trưởng tỷ tâm cao khí ngạo vọng tưởng làm có thể làm người cùng sánh vai với Thái tử. Có thể thế gian này, nữ tử không tài mới là đức.
Tôn quý như Thái tử, làm sao có thể chấp nhận một người so với mình ưu tú hơn.
Mấy ngày nay ta giống trống khua chiêng cùng Thái tử ra vào có đôi. Trưởng tỷ rốt cuộc không thể ngồi yên. Nàng ta nhận được tin tức, kết thúc cầu phúc vì tổ mẫu trước thời hạn, quất ngụa chạy không ngừng để chạy về.