Chương 6 - Tự Tay Báo Thù

TỰ TAY BÁO THÙ - Phần 6/6

_____________________

8.

Đêm vừa xuống, một tiếng hét thất thanh vang lên từ viện chính Hầu phủ.

Sau đó, như nước chảy, sự hoảng loạn lan ra toàn bộ Hầu phủ.

Cho đến khi cửa Nam Uyển bị người ta gõ lên từng tiếng nặng nề.

"Phu nhân, không xong rồi, xảy ra chuyện lớn rồi."

Ta ngái ngủ ra mở cửa.

Người hầu trong viện chính nói với ta: "Hầu gia chec rồi!"

"Cái gì cơ?"

"Hầu gia chec rồi.. chec trên giường Dao di nương."

Tiếng chuông trên ngọn đồi phía sau Nam Uyển vang lên đúng lúc.

Như tiếng chuông báo tử vang vọng.

“Vào cung mời Vương phi đến đây.” Ta nói với tỳ nữ: “Ta thay quần áo rồi qua đó sau.”

Ngay khi cánh cửa Nam Uyển đóng lại, ta đối mặt với bức tường cao ngất ngưởng, tay ta bắt đầu không khống chế được mà run rẩy.

Hóa ra nó không vui vẻ như ta đã nghĩ.

Hơn nữa, trái tim có chút trống rỗng.

Ta không có ý làm hại bất cứ ai.

Nhưng anh trai ta thì đáng phải chec sao?

Chàng nắm lấy bàn tay ta.

"Đừng sợ."

Tự Nhã vuốt ve mái tóc của ta.

"Vương phi sắp đến rồi, nàng nên ra ngoài đi."

Ta ngước nhìn chàng, "Điều ta từng hứa với chàng, ta đã làm được rồi."

"Ừ, nàng thành công rồi."

Ta nhìn qua vai chàng về phía ngọn núi phía sau bức tường cao.

Phải vượt qua bao nhiêu ngọn núi mới đến được Nam Lăng?

Đại ca, huynh có thể tìm được đường về nhà không?

9.

"Biết gì chưa? Hầu gia thực sự đã chec trên giường quan kỹ đấy. Ta nghe nói trước khi chec còn hòa ly với phu nhân rồi."

"Ai mà không biết chứ? Quá là hoang đường!"

"Cái này gọi là báo ứng!"

"Thánh thượng đã hạ lệnh phải tra rõ chuyện này, thậm chí còn bắt tên đại phu ở ngoài thành Nam. Ông ta nói quan kỹ kia đã mua thuốc đốt trong lư hương ở chỗ ông ta từ mấy năm trước rồi. Nhân chứng vật chứng đều đủ cả."

"Chẳng trách. Nhìn Hầu gia tuổi còn trẻ, thế mà hóa ra mấy năm nay đã bị hút cạn rồi."

"Cũng không hẳn, độc nhất là lòng dạ nữ nhân!"

"Vậy bây giờ Hàm An Hầu Phủ không có người kế vị sao?"

"Cũng không phải, nghe nói còn có một thứ tử hiếm khi thấy mặt."

Xe ngựa chạy qua đường lớn Trường An, ai ai cũng bàn tán xôn xao.

Chuyện đó đã trôi qua hơn nửa tháng, thế nhưng vì quá kỳ quái nên vẫn là đề tài bàn tán lúc trà dư tửu hậu.

Hôm nay là ngày xử trảm Doanh Dao.

"Ai tới vậy?"

Tự Nhã đứng trước mặt ta lấy ra thẻ bài của Hàm An Hầu phủ.

Cai ngục kinh ngạc nhìn chàng rồi nhanh chóng mở cửa.

Chúng ta đi xa rồi mà vẫn có thể nghe thấy mấy cai ngục nhỏ giọng bàn tán.

"Đây là Hầu gia tân nhiệm sao? Không phải nói hắn xấu xí, bệnh tật, mù lòa sao? Sinh ra đẹp mắt như vậy mà."

Nhà tù tối tăm ẩm ướt, thỉnh thoảng có vài con chuột chạy ngang qua.

Đến đoạn cuối, Doanh Dao đang dựa vào bức tường lốm đốm phía sau, ôm lấy mình cất giọng hát.

Năm đó, trong yến tiệc mùa xuân ở phủ Ninh quốc công, chính nhờ bài hát này mà nàng ta được ca ngợi là đệ nhất mỹ nhân kinh thành.

Khi đó, nàng ta đi đến đâu cũng thành tâm điểm.

Thế nhưng lại làm hết chuyện xấu trên đời.

Không ai có thể động vào nàng ta.

Tàn nhẫn đến đâu cũng không thể.

Cũng chính bởi bài hát này đã khiến Hầu gia yêu nàng ngay từ cái nhìn đầu tiên, từ đó về sau liền trở thành ánh trăng sáng trong lòng hắn.

Bất kể sau này nàng có gây ra chuyện gì, hắn vẫn cảm thấy nàng là mỹ nhân xinh đẹp nhất trong yến tiệc mùa xuân năm đó.

Tự Nhã đứng trước mặt ta mở cửa khiến nàng ta bối rối.

Nàng rụt rè ngẩng đầu lên, trên mặt hoàn toàn không còn vẻ kiêu ngạo ngày đó.

Sau khi nhìn rõ khuôn mặt của Tự Nhã, nàng ta rụt vai lại, để lộ tư thế quyến rũ của mình.

Tuy rằng không quen biết Tự Nhã, nhưng sâu trong tiềm thức nàng vẫn muốn đổi vẻ đẹp của mình dành lấy sự chú ý của nam nhân.

Đây là điều Giáo phường ti đã dạy nàng ta.

"Lang quân..."

Nàng tiến lên muốn nắm lấy tay áo Tự Nhã.

Lông mày ánh mắt tràn đầy vẻ nịnh nọt.

Nhưng nàng quên mất bản thân mình hiện tại có bao nhiêu bẩn thỉu.

Tự Nhã lùi lại nửa bước, nàng ta bỏ lỡ cơ hội nhưng lại nhìn thấy thẻ bài treo trên thắt lưng chàng.

Trên đó ghi Hàm An Hầu phủ.

Nàng ta mở to mắt không thể tin được, khi ngẩng đầu lên lần nữa, nàng ta nhìn thấy ta ở phía sau Tự Nhã.

"Là ngươi! Thứ tử tiện nhân ngươi!"

Nàng ta sợ hãi lùi lại vài bước, sau đó nhìn vẻ mặt nghiêm túc của chàng với vẻ khó tin.

"Không phải ngươi xấu xí, mù lòa và sắp chec rồi sao?"

Đôi mắt nàng ta đảo quanh giữa ta và chàng, rồi đột nhiên thấu tỏ mọi chuyện.

"Hóa ra là ngươi! Hóa ra là ngươi!"

Nàng luôn nghĩ Hầu gia chec rồi thì ta sẽ không thể sống tốt.

Rốt cuộc, một nữ tử yếu đuối có thể đi đâu được chứ?

Chỉ cần ta không vui, nàng ta liền hưng phấn.

Cai ngục nói nàng ta luôn miệng hỏi chuyện về ta.

Để thêm phần chắc chắn với suy đoán của mình ở trong ngục.

Nhưng đến giờ, khi tận mắt chứng kiến, nàng ta đã hiểu được mối quan hệ của hai chúng ta, liền tức giận đến mức phun ra một ngụm má*.

"Ta muốn gặp Vương phi! Ta muốn gặp Thánh thượng!"

Ta im lặng nhìn nàng ta phát điên.

"Muốn ta giúp nàng không?" Tự Nhã hỏi ta.

“Không cần,” ta khẳng định chắc nịch, “ta sẽ tự mình báo thù.”

"Vậy ta đợi nàng ở bên ngoài."

Tự Nhã bước ra khỏi nhà lao.

Ta lấy ra một bộ y phục từ Nam Lăng, bước lại gần Doanh Dao, người đang gần như đổ gục xuống.

Tay nghề thêu thùa tinh xảo, cầu kỳ và lộng lẫy.

“Ta thay ngươi cầu xin thánh sủng,” ta xoắn bộ y phục thành sợi dây, “một khi xử trảm trên đường phố sẽ gây ảnh hưởng xấu đến thanh danh Hầu phủ, vậy nên giao ngươi cho ta xử trí. Thánh thượng khen ta đức hạnh, ta lại nghĩ đến ngươi vốn thích y phục thêu của Nam Lăng, liền tận tình mang đến cho ngươi.”

Ta quấn sợi vải quanh cổ nàng ta, nàng ta cố đẩy mạnh ta về sau, cố nắm lấy tóc ta.

Tuy nhiên, tên cai ngục đã thêm thuốc mê vào phần ăn của nàng ta.

Nàng yếu ớt đến mức chỉ có thể giương mắt nhìn bộ y phục ấy đang siết lấy cổ mình.

Từng chút từng chút đẩy hết không khí ra khỏi lồng ngực.

"Anh trai ta ở Nam Lăng, mọi chuyện đều ổn."

10.

Khi ta bước ra khỏi ngục, trời vẫn còn sáng.

Tiếng ồn ào náo nhiệt từ phiên chợ vọng tới khiến ta cảm thấy hơi khó chịu.

“Huynh nhìn kìa, là đèn lưu ly!"

Vài đứa trẻ chạy ngang qua ta về phía mấy quầy hàng ở phố Tây.

Ta nhìn quanh, thấy đầy những chiếc đèn lưu ly trên quầy hàng đang lấp lánh trong ánh nắng rực rỡ.

Bên cạnh quầy hàng có một người đàn ông đang đứng, tay cầm chiếc cốc lưu ly.

Trong phút xuất thần, ta dường như nhìn thấy anh trai mình.

"A Tứ."

Thì ra là Tự Nhã đang đợi ta.

"Làm sao chàng biết là ta?"

Ta nhìn vào băng vải trắng che mắt chàng.

"Ta lúc nào cũng có thể nhận ra nàng."

Chàng nắm tay ta, cười nói: “Về nhà thôi”.

(HẾT)