Chương 3 - Tự Tay Báo Thù
TỰ TAY BÁO THÙ - Phần 3/6
__________________________
4.
Vào ngày chuyển từ viện chính đến bên cạnh Nam uyển, ta chỉ mang theo một tỳ nữ thân cận.
“Phu nhân ngài quá mềm lòng rồi, sợ gặp phiền phức nên ngay cả tranh giành cũng không muốn.” Lão thái thái trong nhà lo lắng cho ta, “Từ nay về sau phải sống thế nào đây!”
Doanh Dao đặc biệt mang theo tỳ nữ tới xem kịch, dừng lại trước cổng Nam Uyển.
Rêu phong cằn cỗi, cỏ dại mọc um tùm.
Cứ như cả trăm năm rồi chưa có người đặt chân đến.
Doanh Dao che miệng cười: "Cũng không biết từ giờ về sau sống cạnh kẻ mù lòa xấu xí sẽ hòa hợp thế nào! Tỷ tỷ à, tỷ thật là có phúc."
"Chà chà," tỳ nữ bên cạnh ỷ vào chủ nhân được sủng mà kiêu, âm dương quái khí nói, "Đi vào chỗ này chính là chỗ của người chec đấy, thật xui xẻo!"
Sau đó, nàng ta nhổ nước bọt vào bậc cửa.
Ta bình tĩnh nhìn bọn họ ra đi ra.
Xa đến mức không nhìn thấy dấu vết gì nữa.
Quay đầu lại nhìn cánh cổng đổ nát nặng nề.
Phía sau Nam uyển là núi Thanh Cảnh nơi có hành cung Biện Lương. Tháp chùa treo cao trên đỉnh núi, ẩn mình trong mây mờ.
Tỳ nữ của ta định gõ cửa.
"Không cần gõ, hắn không mở được đâu."
"Ừ nhỉ, làm sao một người mù có thể mở được cửa được chứ?"
Nàng đẩy cửa ra, những dây leo chẳng chịt khiến nàng suýt vấp ngã.
Nàng di chuyển những tảng đá vào trong góc, gỡ những cành cây trước mặt, để lộ con đường dẫn vào sảnh chính.
Đi dọc theo gian nhà chính trước sân, tỳ nữ hỏi ta: “Người thanh niên đó sống ở đâu?”
"Ở sân sau."
Cách bố trí của Nam uyển rải rác và quanh co, không cẩn thận rất dễ đi lạc.
"Con đường này khó đi quá, phu nhân ngài làm sao nhớ được đường thế?"
Đẩy cửa nhà chính ra, bên trong sang trọng độc đáo, rộng rãi và thoáng mát.
"Oa, nơi này thật sự còn lớn hơn chính điện Hầu phủ."
"Ngày xưa lão Hầu gia ở tại Nam Uyển để trốn tránh thiên hạ, cho nên rất ít người biết."
"Nhưng lão Hầu gia đã mất nhiều năm rồi, nhà chính lại sạch sẽ như vậy, hình như có người mới vào ở vào cách đây không lâu."
Ta khéo léo lấy trầm hương ra khỏi tủ gỗ rồi đốt lên.
“Bếp nhỏ ở phía sau, ngươi đi nhóm lửa nấu mì Dương Xuân đi.”
Tỳ nữ quay người đi vào bếp.
Chỉ nghe thấy nàng hưng phấn hét lên: “Phu nhân, nguyên liệu ở đây cái gì cũng có, phía sau còn trồng rau nuôi gà nữa! Ôi phu nhân nhìn cái hồ ở sau núi kìa, rộng rãi quá, trông cứ như hang động vậy! "
"Đây thật sự là Hầu phủ sao thưa phu nhân?" Nàng vui vẻ chạy ra ngoài, trên mặt hoàn toàn không còn vẻ thất vọng vừa rồi, "Giống như cung điện vậy! Phu nhân, ngài đi đâu vậy?"
“Ta đi ra sân sau.” Ta bình tĩnh nói: “Ngươi không cần theo ta.”
Con đường từ sân trước đến sân sau khó đi hơn, dẫn đến núi Thanh Cảnh, cỏ dại dày đặc và cây cổ thụ lớn che khuất cả bầu trời.
Tiếng chuông chùa vang xa.
Đi đi sâu hơn vào con đường trước mắt, ta nhìn thấy một cánh cửa khác.
Ta đẩy cửa vào.
Gió xuân tan đi, lại tựa như sương khói.
Một con mèo mướp nghe thấy tiếng động liền đến cọ vào gấu váy của ta.
Khi ta đưa tay chạm vào nó, nó lại một đường chạy thẳng.
Trên đống đổ nát phía trước, có một chàng trai trẻ đang ngồi.
Tự Nhã.
Con mèo đến gần chàng, nhảy vào lòng chàng đánh một cái ngáp thật lớn.
Hàm An Hầu phủ có một bí mật.
Lão hầu gia giấu một chàng trai mù lòa xấu xí ở Nam uyển.
Nhưng sự thật là tiểu công tử bị ốm, chưa từng ra khỏi cửa nhà.
Càng chưa từng gặp người khác.
Nhưng chàng trông rất đẹp, đặc biệt là khi chàng ho ra má*.
Mỗi lần ta đưa thuốc tới chàng đều khóc gọi tên thời con gái của ta.
"A Tứ."
Nghe thấy thanh âm ấy, trái tim ta run lên.
Thực sự muốn làm chàng khóc.
5.
"Là ai?"
Tự Nhã ôm con mèo, đôi mắt được che bằng băng vải lụa, gió thổi bay băng vải vướng vào tóc.
Có vẻ nhạy cảm và mong manh.
Ta cởi băng vải lụa của chàng.
Lộ ra một đôi mắt đen nhánh như dòng suối trong vắt đang êm đềm chảy.
Thật đáng tiếc chàng lại bị mù.
“Cái tên đêm qua vừa gọi, tỉnh dậy lại quên mất rồi.” Ta vuốt ve khuôn mặt chàng, “Thật là kẻ bạc tình.”
Chàng mím môi tránh bàn tay ta.
Tai chàng bất giác đỏ bừng.
"Trả lại cho ta."
Chàng đưa tay giật lấy dải lụa.
"Còn gì nữa?"
Ta cố tình nghịch ngợm giấu chiếc băng vải ra sau lưng.
Chàng không muốn dây dưa, lạnh mặt giữ khoảng cách với ta.
Ta tiến lại gần đeo băng vải lên mắt chàng.
Chàng lùi lại cách xa ta.
“Hôm nay nóng bức quá,” ta không nhịn được mà kéo chàng đến bên mình, kiễng chân lên, buộc một búi tóc sau gáy cho chàng, “đợi ta ở đây lâu thật làm khó chàng rồi."
Người thanh niên nghe vậy liền quay mặt đi.
Nhưng sau khi ta buộc dải lụa xong rồi bất động, chàng lại ôm ta vào lòng.
Mạnh mẽ đến mức dường như muốn giam ta vào trong từng hơi thở của mình.
“Đêm nay vẫn đi à?”
Chàng thấp giọng thì thầm, âm điệu ngập ngừng như con thú nhỏ dè dặt không dám duỗi móng vuốt.
“Ừ, nửa canh giờ nữa ta sẽ đi.”
Ta cố tình lừa dối trêu chọc chàng.
Chàng im lặng, đôi tay siết chặt quanh eo ta.
Làm sao một người ốm yếu lại có sức lực lớn như vậy?
"Sao vậy? Nửa canh giờ còn không đủ ư?"
"Nàng nghĩ sao?" Chàng cắn môi gọi tên ta, "A Tứ."
Hơi thở của chàng mơn trớn trên vành tai ta.
“Sao chàng dám,” ta đẩy chàng ra, “Ai cho chàng can đảm tùy ý gọi tên thời con gái của ta?”
“Đêm qua còn cầu xin ta gọi cái tên đó, hôm nay lại không cho phép.” Chàng không cho ta giãy dụa. “Nàng đúng là kẻ bạc tình.”
Ta mạnh tay đẩy chàng, thân thể chàng không vững, ngã vào đống đổ nát nơi chàng ngồi đợi ta.
Cú ngã khiến chàng mệt mỏi ho lên thành tiếng.
Ho không ngừng cho đến tận khi nôn ra má*.
Chàng theo thói quen đưa ống tay áo lên lau đi, vệt má* đỏ lan trên khuôn mặt trắng trẻo đến gần như trong suốt của chàng.
Ta cúi xuống đỡ người rồi lấy chiếc khăn tay ra giúp chàng lau sạch.
Nhưng chàng tức giận không cho ta chạm vào.
Ta vừa giơ tay lên thì bị chàng hất văng đi.
“Đừng nháo.”
“Có mùi của hắn.” Chàng ngước nhìn ta, đôi mắt đầy sương mù vì vừa ho ra máu, giống như một con thỏ đang sợ hãi, “Ta không muốn.”
Ta kéo băng vải lụa che mắt lại, giọng điệu có chút lạnh lùng.
“Ta chưa bao giờ để hắn chạm vào đồ của ta.”
Nói xong định đứng dậy rời đi.
Chàng vội ôm lấy ta từ phía sau.
"A Tứ đừng đi, ta sẽ sớm khỏe lại." Chàng nhẹ giọng làm nũng, "Nàng đã nói sẽ ở cùng ta nửa canh giờ."
Ta cúi đầu nhìn bàn tay đang siết chặt lấy mình.
Các đốt ngón tay rõ ràng sạch sẽ.
Những thứ sạch sẽ, sinh ra là để bị làm cho dơ bẩn.
"Ta sẽ không đi, từ nay về sau ta sẽ ở lại Nam Uyển."