Chương 7 - Tử Mẫu Song Sát
15.
Tôi đứng dậy đi sang nhà bà ba.
Bà nở nụ cười hiền hậu khi thấy tôi đến, chân của Hắc Tử thì đi khập khiễng, thấy tôi liền chạy đến liếm tay tôi chạy loanh quanh dưới chân, muốn tôi chơi với nó.
Khoảng một tiếng sau, tôi đứng dậy nhìn Bà ba: “Bà ơi, chị dâu con đâu ạ?”
Bà ba mang một lư hương từ trong đền thờ ra.
Bà nhìn tôi và nói: “Sáng sớm hôm nay cô ấy đã đến đây, cô ấy nói con đã dặn, bảo bà để cô ấy vào trong lư hương.”
“Tiểu Văn, bà không biết rốt cuộc con muốn làm gì, nhưng bà biết con là đứa trẻ tốt.”
“Sao cũng được cả, nhưng nhất định con phải sống sót trở về.”
Tôi nhận lấy lư hương rồi dập đầu với bà ba cái: “Bà ơi, bà yên tâm nhé, con nhất định sẽ sống.”
Tôi ôm lư hương quay người rời đi, để lại ánh mắt quyến luyến của bà ba ở phía sau.
16.
Khi tôi ôm lư hương đến nhà Lục gia, cảnh tượng trước mắt giống y như những gì tôi đã tưởng tượng.
Lão đạo sĩ thì ngất xỉu trên đất, còn Lục gia mặc dù tinh thần tỉnh táo nhưng cũng không khá hơn lão đạo sĩ là bao.
Cả người ông mềm nhũn nằm trên đất không thể cử động.
Lục gia nhìn thấy tôi đến thì kích động vô cùng: “Tiểu Văn, Tiểu Văn, con đến rồi sao, con có mượn được ngọc bội Tầm Long không?”
Tôi không trả lời mà chậm rãi ngồi xổm trước mặt Lục gia.
Trả lời không liên quan, nói: “Lục gia, từ nhỏ mẹ đã không thích con, chỉ cần tâm trạng có chút không tốt bà ấy liền đánh con.”
“Cho nên từ nhỏ con đã rất thích quan sát sắc mặt của người khác.”
“Chỉ cần nhìn thoáng qua con cũng có thể biết người trước mặt có đang nói dối con hay không.”
Trên mặt Lục gia thoáng hiện lên sự hoảng hốt.
Tôi cười lạnh tiếp lời: “Cái hôm ông bắt tôi canh giữ quan tài, rõ ràng ông đã muốn tôi chết.”
“Nếu như đêm đó tôi không nói với chị dâu chỗ của anh trai, có thể tôi đã không sống được nữa rồi.”
“Sau khi ông thấy tôi chưa chết, liền cố ý bảo tôi đi giữ mộ của tử mẫu song sát, lão đạo sĩ đã nói đúng.”
“Ông ta cũng không lừa tôi, người bình thường nếu giữ mộ hung thần một đêm, ngày hôm sau nhất định sẽ mất mạng.”
Lục gia thở hồng hộc, mắt trừng to như cái chuông đồng: “Con nói nhảm gì vậy hả?”
“Đang yên đang lành, ta nhất thiết muốn giết con làm gì?”
“Con có chết ta cũng đâu được ích lợi gì đâu, ta đâu có vì mẹ và anh con mà tốn nhiều công sức như vậy chứ?”
Tôi cười lạnh, đáp lời: “Đương nhiên ông không làm vậy vì mẹ và anh tôi rồi.”
“Mà ông là vì ngọc bội Tầm Long nên mới làm tới mức này, tôi nói có đúng không?”
“Ngọc bội Tầm Long có thể hồi sinh người chết, ông thèm muốn ngọc bội Tầm Long, nhưng lại không biết bà ba cất giấu nó ở đâu, nên chỉ có thể ra tay từ phía tôi còn gì?”
“Ông thừa biết rõ, bà ba xem tôi như cháu ruột, chỉ cần tôi xảy ra chuyện, bà ba nhất định sẽ lấy ngọc bội Tầm Long ra cứu tôi.”
“Khi thời cơ đến thì ông đã đạt được ý muốn rồi.”
Lục gia thở hổn hển vẫn còn muốn nói gì đó.
Nhưng tôi dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn ông ta, cuối cùng Lục gia cũng không biện bạch gì thêm.
Lục gia nhìn tôi, đột nhiên cười thật lớn: “Hahaha… tao vẫn luôn cho rằng mày là một đứa ngốc dễ bị người khác thao túng, không ngờ, thật không ngờ tao đã xem thường thằng nhóc như mày rồi.”
“Nhưng mày biết rồi thì đã sao, mày dám giết tao à?”
Tôi nhếch miệng cười: “Đương nhiên tôi sẽ không giết ông, ông là trưởng bối của tôi cơ mà, tôi làm sao có thể ra tay với trưởng bối của mình được chứ?”
“Giết ông, chỉ có thể là tử mẫu song sát!”
Con ngươi của Lục gia co lại.
Còn tôi thì bắt đầu thắp nhang.
Ngay lập tức oán khí dâng lên ngút trời, từ khắp nơi truyền tới tiếng khóc lẫn tiếng cười của trẻ sơ sinh.
Chị dâu mặc một bộ hỷ phục màu đỏ, còn có cháu trai, chầm chậm bò về phía Lục gia…
17.
Tôi tạt một gáo nước lạnh cho Lão đạo sĩ tỉnh dậy.
Lão đạo sĩ nhìn thấy tôi liền chụp lấy tay tôi: “Lục gia của cậu đâu?”
“Lục gia à, chết rồi.” Tôi thành thật trả lời.
“Chết rồi…” Lão đạo sĩ run rẩy hỏi tôi, “Vậy, vậy…”
“Ông muốn hỏi về ngọc bội Tầm Long à?”
Tôi lấy ngọc bội Tầm Long từ trong người ra lắc lắc trước mặt Lão đạo sĩ.
Lão đại sĩ muốn chụp lấy, nhưng tôi lập tức rút tay lại.
Tôi nhìn ngọc bội Tầm Long, lẩm bẩm nói: “Thật không biết thứ này có gì tốt, mà có thể khiến ông vứt bỏ cả con gái của mình.”
Lão đạo sĩ không lấy được ngọc bội Tầm Long liền giận dữ hét vào mặt tôi: “Mày nói cái gì?”
Ánh mắt tôi sáng quắc nhìn Lão đạo sĩ: “Ha~ Tôi đang nói gì ông không biết sao?”
“Chị dâu của tôi chính là con gái của ông, có phải vậy không?”
Lão đạo sĩ đỏ mặt hổ thẹn phủ nhận: “Không phải, không phải vậy!”
“Ngay từ ban đầu, khi chị dâu bị bán đến đây, tôi đã biết, chị ấy bị bán đến đây là có mưu đồ.”
“Vì chị dâu rất thông minh, thật sự rất thông minh, người thông minh như vậy sao có thể bị kẻ khác lừa chứ.”
“Chị dâu bị bán đến nhà tôi hai năm, hai năm trời ông không gặp được con gái mình, ông có nhớ chị ấy không?”
“À, đúng rồi, chị dâu đã sinh cho ông một đứa cháu trai đấy.”
“Tôi sẽ không làm phiền gia đình ông đoàn tụ đâu.”
Trong ánh mắt khiếp sợ của lão đạo sĩ, chị dâu bế đứa trẻ chầm chậm đi về phía lão.
[Hoàn chính văn]