Chương 4 - Tử Mẫu Song Sát
Tôi ôm lấy Đại Hắc, Đại Hắc rên lên ư ử nhưng không vùng vẫy.
Sau khi máu chảy đầy một chén nhỏ, Lục Gia nói đủ rồi.
Tôi liền bế Đại Hắc vào phòng băng bó vết thương.
Sau khi băng bó xong, tôi nói với Đại Hắc: “Hắc Tử, tao không có thời gian đưa mày về nên mày hãy tự mình về đi, mày ở lại đây không an toàn đâu, mau đi đi.”
Đại Hắc dường như hiểu được lời tôi nói, nó cúi đầu nhìn tôi, khập khiễng từng bước rời đi.
Sau đó Lục Gia lại bảo mẹ tôi đi tìm mấy cây đinh dài về, Lục Gia bỏ mấy cây đinh dài vào trong máu của Đại Hắc, thâm độc nói: “Máu chó đen phong ấn quan tài, lần này dù là mẫu tử song sát cũng không thể thoát ra được.”
Trời đang là mùa hè, nhưng nhìn biểu cảm của Lục gia lại khiến tôi lạnh cả sống lưng.
Mấy cây đinh dài được ngâm trong máu chó đen thời gian một nén hương thì Lục Gia lấy chúng ra.
Đúng lúc này, mẹ và anh trai tôi khiêng một cái quan tài lớn màu đỏ vào.
Lục Gia bảo mẹ và anh tôi khiêng thi thể chị dâu đặt vào trong quan tài.
Anh trai đứng yên bất động, bắp ba bắp lắp nói: “Lục Gia, hay là bảo Tiểu Văn khiêng vào đi, cơ thể con vẫn chưa khỏe hẳn.”
Mẹ tôi đau lòng cho anh trai nên cũng phụ họa theo: “Đúng đó chú Lục, chi bằng bảo Tiểu Văn khiêng đi.”
Lục gia hừ lạnh một tiếng: “Quan tài nặng như vậy còn khiêng nổi, bảo khiêng người lại do dự à.”
“Các người tự suy nghĩ cho kỹ đi, còn lãng phí thời gian nữa thì tôi sẽ đi ngay, không dại gì mà ở lại đây chờ chết với mấy người.”
Lục gia vừa dứt lời, anh trai và mẹ tôi cũng không dám do dự nữa, liền vội vàng lật đật khiêng chị dâu vào trong quan tài.
Sau khi chị dâu được đặt vào quan, Lục gia liền dùng mấy cây đinh dài đã thấm máu đóng lên quan tài, trong miệng lẩm bẩm: “Cô đừng trách tôi lòng dạ độc ác, có trách thì trách tà khí của cô quá nặng, cần kiềm lại để không trở thành ác quỷ.”
Lục gia đóng liên tiếp năm cây đinh lên quan tài, khi cây đinh cuối sắp được đóng tôi liền nuốt nước bọt.
Tôi bạo gan hỏi Lục gia: “Lục gia, nếu tất cả đinh đều đóng xuống thì chị dâu sẽ ra sao?”
Lục gia ngẩng đầu liếc nhìn tôi: “Máu đen phong quan, vĩnh viễn không thể siêu sinh.”
Vĩnh viễn không thể siêu sinh sao? Tôi lắp bắp hỏi Lục gia: “Lục gia, có thể đừng đóng đinh không? Chị dâu, chị dâu rất đáng thương.”
Lời vừa nói xong, Lục gia còn chưa lên tiếng, tôi đã bị anh trai đá một cái ngã ra đất.
Anh trai hung tợn nhìn tôi: “Cái thằng khốn kiếp này, mày thật sự muốn tao chết phải không?”
Anh tôi nói rồi vẫn còn muốn đá tôi thêm hai phát, nhưng lại bị Lục gia ngăn lại.
Lục gia nhìn tôi thở dài: “Tiểu Văn, không phải Lục gia ác độc, nếu Lục gia mềm lòng thì cả nhà con đều phải chết.”
Sau cùng tôi chỉ có thể bất lực nhìn Lục gia đóng chiếc đinh cuối cùng vào quan tài…
9.
Cà thôn ai nấy đều biết chị dâu tôi chết bất đắc kỳ tử, cho nên chúng tôi không tìm được người khiêng quan.
Thế là chỉ còn lại mẹ, anh trai, Lục gia và tôi bốn người khiêng chị dâu tôi đến hố chôn tập thể.
Sau khi chôn cất chị dâu, Lục gia bảo tôi ở lại cái nơi kinh hoàng này.
Tôi sợ đến nỗi toát hết cả mồ hôi hột: “Ông ơi… Ông, ông nói gì thế, ông bảo con ở lại bãi tha ma này sao?”
Lục gia vỗ vai tôi an ủi: “Tiểu Văn, con cứ yên tâm đi, cỗ quan của chị dâu con đã bị phong ấn rồi, cô ấy sẽ không ra ngoài làm hại con được đâu.”
“Nhưng mà cỗ quan tài cần phải đóng đinh đủ 24 tiếng mới có thể kiên cố được, đêm nay con canh giữ ở đây, đừng để cho người ta đến phá hoại nha con!”
“Ngày mai vào giờ này con sẽ được về nhà thôi, nghe lời ông nhé.”
Tôi vẫn còn muốn mở miệng nói thêm, nhưng lại bị đôi mắt hung tợn của anh và mẹ tôi dọa cho khiếp vía.
Cuối cùng vẫn là thỏa hiệp ngồi ngoan ngoãn trước phần mộ.
10.
Ban ngày thì còn đỡ, trời vừa sập tối thì trong hố chôn tập thể trở nên lạnh lẽo vô cùng.
Tôi sợ lắm, toàn thân tôi run rẩy, cuộn người lại ngồi xổm ở trước phần mộ của chị dâu tôi.
Đột nhiên tôi nghe có âm thanh phát ra trong cỗ quan, sợ đến nỗi thở cũng không dám thở mạnh.
Tim tôi như ngừng đập, cố lắng tai nghe kỹ bên trong đó phát ra âm thanh gì.
m thanh đó nhỏ lắm, nhưng đúng thật là tiếng đập ầm ầm, ầm ầm, tuy không lớn nhưng tôi nghe rất rõ, tuyệt đối không phải là ảo giác đâu.
Trên trán đã lấm tấm một mảng mồ hôi hột.
Một lúc sau, tiếng đập ầm ầm đó đã im bặt.
Tôi vừa mới thở phào một hơi, nhưng trong phần mộ đó lại truyền đến tiếng khóc ai oán của chị dâu, còn có… tiếng khóc thút thít mà hôm qua tôi nghe được.
Hai người cùng khóc chung một lúc, âm thanh hòa lẫn vào nhau khiến tôi sợ đến mức tê buốt cả da đầu.