Chương 3 - TỬ MẪU SÁT

26.

“Ha ha, ha ha ha, ha ha ha ha ha~”

“Cẩu hoàng đế, không ngờ vận khí của ngươi tốt thật đấy, trong triều Đại Hạ vậy mà lại có người nhận biết được nhục thi."

Ngồi trong đám đông, Tô Thanh từ từ đứng dậy, cô ta vừa đi về phía hoàng thượng, vừa cười ra nước mắt.

Ta cảnh giác nhìn cô ta, nhưng cô ta chỉ nhìn lạnh lùng nhìn ta một cái.

“Ngươi là ai?”

Lục Thiệu giơ trường kiếm trong tay chặn đường cô ta.

Cô ta nở một nụ cười châm chọc:

“Hoàng hậu Nam Miêu Quốc, Tô Thanh.”

“Hoàng hậu Nam Miêu, không phải hoàng hậu Nam Miêu đã bị lăng nhục mà ch//ết sao?”

Trong đám đông vang lên những tiếng bàn luận kinh ngạc.

Nam Miêu là một tiểu quốc nằm ở biên giới phía Nam, đất đai màu mỡ, vàng bạc dồi dào.

Người ta nói Nam Miêu Quốc có nhiều mỏ vàng và mỏ bạc khổng lồ, lượng vàng bạc được khai thác mỗi năm còn nhiều hơn cả toàn bộ Đại Hạ của chúng ta cộng lại.

Nam Miêu giàu có, nhưng dân số thì không nhiều.

Trong triều đình có không ít người động tâm với Nam Miêu, cuối cùng đã thuyết phục được Hoàng thượng, cử đệ đệ ruột của Hoàng hậu dẫn binh xuất trận, ý đồ chiếm lấy Nam Miêu để làm giàu cho ngân khố quốc gia.

Đệ đệ của Hoàng hậu, Trương Quốc Cữu, đã tấn công vào quốc đô của Nam Miêu vô cùng quyết liệt, còn lên cơn lăng nhục Hoàng hậu đang mang thai sáu tháng.

Sau đó, Tô Thanh đã bị người khác sỉ nhục đến ch//ết, những nữ tử còn lại trong cung Nam Miêu cũng có kết cục tương tự.

Sau khi kinh thành thất thủ, người dân Nam Miêu vẫn không nản lòng, họ đã tập hợp được tàn quân và tái xuất giang hồ, đánh lui quân đội Đại Hạ.

Sau đó, Hoàng thượng đã phái quân Dương gia bách chiến bách thắng ra tham chiến, mới hoàn toàn chiếm được Nam Miêu.

Mà Dương Hạo Phong, là chủ tướng trong cuộc chiến lần đó.

27.

Người thường vô tội, mang ngọc mắc tội.

Ta không tự chủ được mà bỏ thanh kiếm trong tay xuống.

Nam Miêu Quốc quả thực vô tội, nhưng Dương Hạo Phong, Dương Hạo Phong chỉ là nghe lệnh hành sự mà thôi…

“Đế vương bẩn thỉu, vùng đất tội lỗi.”

“Sự sụp đổ của Nam Miêu, Đại Hạ phải trả giá bằng m//áu và nước mắt.”

Tô Thanh cười lớn, dang rộng hai tay ra:

“Phu quân, giờ ta sẽ đưa Đại Hạ xuống dưới với chàng!”

“Ta hiến m//áu của mình cho Đại Đế, ta dùng thần hồn triệu hồi Cửu Lê!”

Không hay rồi!

Ta bay người đẩy Hồng Đậu đang đứng bên cạnh ngã xuống đất, còn không quên đá Lục Thiệu đang đứng kế bên.

Chỉ thấy Tô Thanh vừa niệm xong hai câu thần chú, toàn bộ cơ thể biến thành một quả cầu sương m//áu và nổ tung trên không trung.

Những người bị sương m//áu của cô ta bắn trúng, tất cả đều hét lên đứng dậy, biến thành những nhục thi với khuôn mặt vô cùng đáng sợ.

Trong số đó, có cả hoàng thượng và hoàng hậu đang mặc hoàng y.

Trong sân hỗn loạn thành đoàn, ngoài sân cũng thỉnh thoảng truyền đến những âm thanh rối loạn.

Ta cùng hộ vệ và Hồng Đậu vừa chiến đấu vừa rút lui.

Nhưng những nhục thi này thực sự rất khó đối phó, chúng không sợ đau, không sợ chảy m//áu.

Nữ nhân đang đứng trong sân, trong chốc lát chỉ còn lại mấy người chúng ta.

Ngoài ra, toàn bộ đều là thị vệ có võ công cao cường.

Họ chỉ là nữ tử yếu đuối, đặc biệt là có rất nhiều nhục thi do hộ vệ cao lớn vạm vỡ hóa thành, họ căn bản không thể chạy thoát, cũng không thể trốn được.

24.

Ta đưa mấy người Hồng Đậu trèo lên tường.

Trưởng công chúa đúng là xa hoa, đến cả bức tường rào cũng đắp cao hơn nhiều so với các nhà khác, cao đến ba mét.

Ta đứng trên bức tường rào nhìn xung quanh, cảm thấy vô cùng kinh hãi.

Trên đường phố, người người vật lộn xô xát thành đống.

Có rất nhiều người đang kêu la và chạy trốn, nhưng họ nhanh chóng bị nhục thi đuổi kịp, đạp ngã cắn xé.

Sàn đá xanh vốn rất sạch sẽ, giờ toàn là m//áu tươi.

Những người thân từng là m//áu mủ ruột thịt, giờ đây đều đã trở thành những quái vật ăn thịt người đáng sợ.

Ta quay đầu nhìn vào sân, hoàng thượng, hoàng hậu, Thái tử, Tam hoàng tử, Ngũ hoàng tử, Lục công chúa, Bát công chúa...

Hoàng thất của triều Đại Hạ đã hoàn toàn bị tiêu diệt.

Ngoại trừ Lục Thiệu.

Những thân binh bên cạnh Lục Thiệu đều là những người đã vượt qua núi đao biển m//áu, lúc này họ kéo vài cái bàn vây quanh góc tường, đang nỗ lực chống cự.

“Lục Thiệu, trèo lên tường đi!”

Lục Thiệu nhìn thấy ta đứng trên tường, ánh mắt sáng lên, nhanh chóng dẫn người phi thân lên.

Ta dẫn Lục Thiệu chạy dọc theo tường rào.

Lục Thiệu đã đến biên cương từ năm mười hai tuổi, nên địa hình trong kinh thành không quen thuộc bằng ta.

Nhóm người chúng ta sau khi nỗ lực phá vòng vây, cuối cùng đã đến nhà của ta.

Cha nghe theo lời dặn dò của ta, bảo vệ sân nhà kín như bưng, đến con kiến cũng không chui lọt, cổng lớn cũng đã khoá lại.

Thấy ta dẫn theo nhóm người toàn thân đầy m//áu leo tường rào vào, suýt chút nữa cha ta bị doạ sợ ch//ết khiếp.

29.

Nghe chúng ta kể về tình hình bên ngoài, cha và mẹ ta đều sững sờ.

Cha ta vẫn không tin, leo tường ra ngoài nhìn thử, sau một lúc thì ôm khuôn mặt tái nhợt quay trở về.

“Chuyện này, chuyện này phải làm sao bây giờ?”

Ta lau m//áu trên mặt.

Những nhục thi này không ch//ết không tan, chặt đứt tay chân vẫn có thể di chuyển.

Chỉ có chặt đầu chúng thì chúng mới hoàn toàn mất khả năng hoạt động.

Vừa nãy ch//ém gi//ết liên tục, kiếm của ta cũng đã bị gãy.

“Chúng ta không thể cứ ở đây mãi được, trong phủ có mấy trăm người, chẳng mấy chốc sẽ không còn lương thực nữa.”

Lục Thiệu siết chặt thanh kiếm trong tay:

“Giữ nhà chắc chắn không được, nhưng giữ kinh thành thì có thể.”

“Phía Tây kinh thành có kho lương, hiện tại người trong thành đã ch//ết quá nửa, số lương thực còn lại dùng tiết kiệm đủ cho những người sống sót sống thêm vài năm.”

“Đến lúc đó có thể khai khẩn một nửa đất để canh tác.”

“Ta sẽ dẫn người đến nhà các hộ dân tìm lương thực, trong kinh thành có rất nhiều nhà giàu có, không lo không kiếm được đồ ăn.”

Bên cạnh Lục Thiệu có rất nhiều binh lính và tướng lĩnh tinh nhuệ, ai ai cũng có thể đấu một chọi mười.

Cùng với vũ khí được chế tạo tinh xảo của hắn, ch//ém ch//ết nhục thi dễ dàng như cắt một quả dưa hấu.

Những nhục thi này tuy không sợ chảy m//áu, không sợ đau đớn, không biết mệt mỏi, nhưng lại giống như dã thú, thậm chí trí tuệ còn không bằng dã thú.

Vì vậy đối với Lục Thiệu mà nói, đối phó với chúng không hề khó.

Đến khi đó, giữ thành và trồng trọt đều cần người, nên nhiệm vụ cấp bách của chúng ta hiện tại là phải đi cứu người, càng nhiều càng tốt.

30.

Tường rào bao quanh phủ công chúa rất cao, cổng lớn cũng vô cùng chắc chắn.

Ta cùng Lục Thiệu gi//ết vào trong, đóng cửa đánh chó, mất một ngày trời, cuối cùng cũng dọn sạch được toàn bộ nhục thi trong phủ.

Ngoài ra, ta còn tranh thủ thời gian chạy qua Dương phủ, dặn dò cha mẹ chồng giữ chặt cổng lớn, tuyệt đối không mở cửa cho người khác.

Ngày thứ hai sau khi dọn sạch Dương phủ, chúng ta bắt đầu tìm người khắp kinh thành.

Tìm được người nào chưa bị nhục thi cắn, liền đưa vào phủ công chúa.

Cứ như vậy tìm mấy ngày liền, phủ công chúa vẫn còn rất rộng rãi.

Ta chưa bao giờ nghĩ phủ công chúa lại có thể chứa được nhiều người như vậy.

Chắc cũng được hơn ngàn người rồi?

“Đế vương vô đức, trời giáng thi hoạ.”

Trong kinh thành bắt đầu xuất hiện những câu sấm truyền.

Còn Cửu vương gia Lục Thiệu, trở thành thần linh cứu thế, và là hy vọng cuối cùng của vương triều Đại Hạ.

“Minh đế thất đức, trời giáng hình phạt.”

Ta cười mỉa mai.

“Đế vương phạm lỗi, bách tính tội gì?”

Bảy ngày không ngủ không nghỉ tìm cứu người khắp thành, vậy mà chỉ cứu được chưa đến một vạn người.

Kinh thành này vốn có đến cả triệu nhân khẩu cư trú!

Lục Thiệu thở dài, ngồi xuống cạnh ta.

Chúng ta bây giờ cũng coi như là chiến hữu kề vai chiến đấu, sống ch//ết có nhau.

Cuối cùng hắn cũng không còn bài xích ta như với những nữ nhân khác nữa.

“Lạc Vân Hòa, ta sẽ không để Đại Hạ cứ thế mà diệt vong.”

“Cũng sẽ không để toàn bộ bách tính ch//ết trong tai họa xác sống này, tội lỗi này, vốn không nên do họ gánh chịu.”

31.

Ta quay đầu lại, nghiêm túc nhìn hắn.

Lục Thiệu đã gầy đi nhiều, ngũ quan anh tuấn càng trở nên đẹp đẽ hơn.

“Vậy ngài định làm thế nào?”

Lục Thiệu cắn răng:

“Cứu từng thành một, trước tiên giữ vững kinh thành.”

“Đợi khi giữ vững kinh thành, để bách tính có thể phục hồi cuộc sống thường ngày, ta sẽ dẫn binh đến Thiên Tân Vệ, đến Trường An, đến Lạc Dương.”

“Mặc dù nhục thi lây lan rất nhanh, nhưng rồi sẽ có một ngày ta có thể gi//ết sạch bọn chúng.”

Ta thở dài:

“Đến lúc đó, cũng không biết cả Đại Hạ còn lại bao nhiêu người sống sót.”

Những người được cứu lần này, phần lớn là nam nhân khỏe mạnh cường tráng, người già yếu ớt, phụ nữ và trẻ em thì cực kỳ ít, chỉ có vài người.

Nghĩ đến những chuyện sau này, ta cảm thấy thái dương giật liên hồi, đau nhói.

“Lạc Vân Hòa, ngươi sẽ giúp ta chứ?” Lục Thiệu đột nhiên nghiêng người, ánh mắt nhìn ta nóng rực, “Các thế gia đang thương lượng chuyện lập ta làm hoàng đế, ta phong ngươi làm quốc sư được không?”

“Nếu ngươi là quốc sư của ta, trước tiên lấy ra một phần lương thực để cứu trợ bách tính, không quá đáng chứ?”

Ta đen mặt, đẩy mạnh Lục Thiệu ra, đứng dậy rời đi.

Lúc ta đi dự yến hội của Trưởng công chúa, ta đã sai người kéo rất nhiều lương thực từ điền trang ở ngoại ô kinh thành về phủ.

Bây giờ trong kinh thành ngoại trừ quốc khố ra, thì ta là người có nhiều lương thực trong tay nhất.

Lục Thiệu vẫn đang bám theo sau lưng, hét to:

“Quốc sư không hài lòng sao?”

“Hoàng hậu, hoàng hậu được không?”

“Thái hậu, Thái hoàng thái hậu cũng được! Chỉ cần ngươi chịu cho lương thực, ta có thể cho ngươi làm hoàng đế luôn!”

32.

Những nhục thi ở kinh thành cuối cùng đã được xử lý sạch sẽ.

Nhưng số người sống sót ít đến đáng thương.

Kinh thành quá rộng lớn, mỗi cổng thành đều cần có người canh giữ.

Trong thành còn cần người làm việc, dọn dẹp nhà cửa, thiêu hủy nhục thi, chăm sóc người bị thương...

Dù có chia thế nào thì vẫn không đủ người.

Cuối cùng, ngay cả cổng thành chính cũng chỉ còn lại ba nghìn thủ vệ.

Đêm khuya, ta và Lục Thiệu đều không ngủ được, hai người không hẹn mà gặp trên tường thành.

“Ta nghĩ kỹ rồi, dù sao sớm muộn gì cũng phải đưa lương thực cho ngài, vậy ta miễn cưỡng làm Thái hoàng thái hậu nhé.”

“Cháu trai ngoan, gọi một tiếng bà trước nghe thử xem nào.”

Lục Thiệu bước tới, siết chặt cổ ta từ phía sau:

“Lạc Vân Hòa, ta thấy ngươi đúng là muốn lên trời rồi!”

“Ai da, đứa cháu bất hiếu này, đau, đau quá~”

Hai người trêu đùa một lúc, tâm trạng nhẹ nhõm hơn hẳn.

Ta chống tay lên tường thành nhìn xa xăm:

“Chúng ta ngay cả giữ cổng thành cũng chỉ có ba nghìn người, làm sao đánh nổi Thiên Tân Vệ?”

Lục Thiệu thở dài:

“Từng bước một thôi, ta tin ở các thành khác chắc chắn vẫn còn không ít người sống sót.”

“Đánh thành khó, chúng ta có thể đánh các thôn trang trước mà, dù sao cũng phải không ngừng mở rộng đội ngũ.”

“Rồi sẽ có một ngày, Đại Hạ sẽ khôi phục lại vinh quang như ngày xưa.”

33.

Lục Thiệu hô xong khẩu hiệu, còn dang rộng hai tay, như một con đại bàng sải cánh chuẩn bị bay.

Ta mỉm cười nhìn hắn.

Lục Thiệu thật sự không giống với những vương công quý tộc khác.

Hắn ăn cùng và ở cùng với binh lính dưới quyền, khi chiến đấu luôn là người xông lên đầu tiên.

Hắn coi bách tính như con người, cũng luôn để tâm đến những khó khăn của họ.

Ngoài việc cứu người, hắn còn dành rất nhiều thời gian để sắp xếp chỗ ăn chỗ ở cho dân chúng, đảm bảo cho những người sống sót đều được ăn no mặc ấm.

Lục Thiệu sẽ là một vị hoàng đế rất rất tốt.

“Lạc Vân Hòa!”

Lục Thiệu thu hai tay lại, cả nửa người trên gần như nằm gục ra ngoài tường thành.

Giọng hắn trong trẻo pha chút run rẩy:

“Lạc Vân Hòa, ngươi lại đây.”

Ta bước lên, vỗ mạnh vào lưng hắn:

“Không có tôn ti trật tự, gọi là bà.”

Lục Thiệu không phản ứng, sắc mặt hắn rất tệ, thậm chí có chút tuyệt vọng.

“Ngươi có nhìn thấy không?”

Ta nheo mắt, nhìn theo hướng tay Lục Thiệu chỉ.

Trong màn đêm, ở phía xa xa có một mảng tối đen đang nhanh chóng lao về phía cổng thành.

Nhìn từ xa trông giống như thủy triều màu đen.

Sắc mặt ta cũng trở nên nặng nề:

“Đó là gì vậy?”

Lục Thiệu hít một hơi sâu:

“Là thủy triều xác sống.”

34.

Màn đêm yên tĩnh bỗng trở nên náo nhiệt.

Lục Thiệu thổi kèn báo động, ta gõ mạnh trống truyền lệnh, nhanh chóng đánh thức mọi người trong thành.

Lục Thiệu sắp xếp mọi người một cách có trật tự.

Ta đứng trên tường thành, lòng cảm thấy nặng trĩu như rơi xuống vực thẳm.

Quá nhiều rồi, thực sự quá nhiều nhục thi rồi.

Bầy nhục thi đã tràn tới dưới chân tường thành.

Những bóng đen xa xa đó, nhìn không thấy đường biên giới.

Nhục thi càng lúc càng đông, cổng thành phát ra tiếng “kẽo kẹt” đáng sợ.

“Không ổn rồi, nếu để chúng tiếp tục chen chúc như thế này, đừng nói là cổng thành, ngay cả tường thành cũng sẽ sập.”

Lục Thiệu siết chặt nắm đấm:

“Dùng thuốc nổ và dầu hỏa thôi.”

Từng thùng dầu hỏa được dội xuống, nếu là người sống tấn công thành thì đã sớm bị đánh lui rồi.

Nhưng nhục thi thì khác, chúng không sợ đau, không sợ chảy m//áu, càng không sợ ch//ết, vì chúng vốn đã ch//ết rồi.

Những nhục thi phía trước bốc cháy, những nhục thi phía sau ngay lập tức lao lên càng nhiều, dập tắt ngọn lửa.

“Lục Thiệu, có phải ta gặp ảo giác không?”

Ta tái mặt ngước lên nhìn. Lục Thiệu mồ hôi đầy mặt, hắn nắm lấy tay ta, nở một nụ cười khó coi hơn cả khóc:

“Không phải ảo giác, tường thành đang rung chuyển.”

35.

“Vương gia, cổng thành... cổng thành sắp không giữ được rồi!”

Thân binh của Lục Thiệu mặt tái mét chạy lên tường thành, ta và Lục Thiệu nhìn nhau, rồi vội chạy xuống dưới.

Phụ nữ và trẻ em trong thành đã được giấu kỹ trong phủ công chúa, còn lại mọi người đang dùng thân mình cố gắng chống đỡ cổng thành.

Cổng thành dày nặng bắt đầu nứt ra một khe hở ở giữa, vô số bàn tay bẩn thỉu thò ra từ khe cửa.

Ta và Lục Thiệu cùng những người khác từ từ lùi lại.

Trên đường đầy rẫy những hố bẫy mà chúng ta đã đặt sẵn.

“Ta đếm đến ba, tất cả mọi người chạy vào các ngôi nhà hai bên, đóng chặt cửa lại!”

“Một!”

“Hai!”

“Ba!”

Những người đang chống đỡ cổng thành nhanh chóng nghe theo lệnh mà chạy sạch sẽ.

Cánh cửa gỗ kết cấu chắc chắn kêu cọt kẹt vài lần trước khi đập xuống đất.

Ta và Lục Thiệu đứng ở phía trước hàng người.

Nhìn về phía bầy nhục thi đen ngòm không thấy điểm dừng, Lục Thiệu cười buồn:

“Lạc Vân Hòa, không phải ngươi muốn làm Thái hoàng thái hậu sao? Giờ ta sẽ phong ngươi làm Thái hoàng thái hậu nhé.”

“Các tướng sĩ nghe lệnh, từ hôm nay, Lạc Vân Hòa chính là Thái hoàng thái hậu của vương triều Đại Hạ chúng ta!”

“Phong hiệu là Trư Yêu Thái Hậu!”

Lợn yêu?

Lợn yêu Thái hậu???

Ta tức đến mức suýt vẹo cả mũi:

“Lục Thiệu, cái chức Thái hoàng thái hậu này ta không làm nữa!”

36.

Bầy nhục thi gào thét như thủy triều tràn vào cổng thành, càng lúc càng gần chúng ta, càng lúc càng gần...

Sự tuyệt vọng lan tỏa trong lòng tất cả mọi người.

Ta và Lục Thiệu siết chặt kiếm trong tay, chuẩn bị tinh thần quyết chiến đến cùng.

Đúng lúc đó, một luồng ánh sáng trắng từ xa hiện lên.

Một nữ tử mặc y phục trắng bước đi giữa bầy nhục thi, từ từ tiến về phía chúng ta.

“Tiên, tiên nhân?”

Lục Thiệu và mọi người thì thầm, một số tướng sĩ còn quăng kiếm xuống, cúi đầu quỳ lạy.

Ta dụi mắt, hét lớn:

“Đồ trời đánh Thẩm Linh Tố!”

“Sao bây giờ bà mới tới? A a a a a!”

“Bà biết ta đã đợi bà bao lâu không? Mười năm, tròn mười năm!”

Thẩm Linh Tố đi đến đâu, nhục thi ngã rạp đến đó.

Bà ấy bước tới trước mặt ta, vỗ vào đầu ta:

“Tiểu nha đầu không có tôn ti trật tự gì cả, ngươi phải gọi ta một tiếng sư phụ mới đúng.”

Thẩm Linh Tố đưa chúng ta lên tường thành.

Chỉ thấy bà ấy giơ tay kết ấn, miệng không ngừng niệm thần chú.

Đám nhục thi ngoài tường thành lần lượt ngã xuống như những người rơm.

Một khắc sau, tất cả nhục thi đều nằm rạp trên đất, trở thành những thi thể lạnh lẽo.

37.

Thẩm Linh Tố nói, số người may mắn sống sót nhiều hơn chúng ta tưởng rất nhiều.

Những nhục thi này đã bị bà ấy rút hết sát khí, biến thành những thi thể bình thường.

Lục Thiệu phái người kéo hết các thi thể này ra ngoại ô để chôn cất.

Thi thể quá nhiều, mà người quá ít, mọi người phải làm việc cật lực mất mấy ngày mới xử lý xong.

“Phương pháp rút sát khí này, ngươi học cho tốt, ta phải đi nơi khác xem sao.”

Thẩm Linh Tố sờ sờ mặt ta:

“Tiểu nha đầu đã lớn thế này rồi, cuốn sách này ngươi cầm lấy đi.”

“Lục Thiệu là đế tinh trời sinh, ngươi làm quốc sư của hắn cũng không tồi.”

“Đi đi, còn rất nhiều người đang chờ các ngươi đến giải cứu đấy.”

Ta lưu luyến tiễn biệt bà ấy, Lục Thiệu đã cưỡi ngựa chờ ta ngoài thành.

“Đi thôi, Trư Yêu Thái hậu, con dân của người vẫn đang đợi người đấy.”

“Lợn cái đầu ngài ấy! Ngài mới là lợn yêu!”

“Lục Thiệu, đứng lại đó cho ta!”

Lục Thiệu cười lớn, cưỡi ngựa phóng đi.

“Đi!”

Ta vung roi ngựa đuổi theo hắn.

Lúc này trời vẫn còn sớm, đỉnh núi phía Đông kinh thành dần hé lộ ánh sáng.

Một lúc sau, mặt trời đỏ rực xuất hiện.

Trời sáng rồi.

(HẾT)