Chương 1 - TỬ MẪU SÁT
1
“Phu nhân, tướng quân đã về!”
“Ngài ấy... ngài ấy còn dẫn theo một người phụ nữ đang mang thai về phủ.”
“Bốp!”
Ta ném mạnh chiếc trâm phượng Đông Châu trên đầu xuống đất, tức giận đến nỗi mặt mày méo mó.
Dương Hạo Phong, chàng giỏi thật đấy, mới thành hôn ba năm mà trong nhà đã nuôi ba tiểu thiếp rồi.
Cứ nghĩ năm nay chàng ra biên cương sẽ biết an phận một chút, không ngờ lại còn mang nữ nhân về nhà!
Thật đúng là mỗi năm một người, không năm nào bỏ sót!
Nha hoàn Hồng Đậu cẩn thận nhặt chiếc trâm phượng trên đất lên, rồi lặng lẽ nép sang một bên, không dám thở mạnh.
“Hồng Đậu, dẫn đường!”
Cha ta là thuộc hạ của cha chồng ta, mối hôn sự này, thực chất là nhà ta trèo cao.
Nhưng không hiểu sao cha mẹ chồng ta vừa gặp đã nhìn trúng ta trong rất nhiều thiên kim tiểu thư.
Triều đình trọng văn khinh võ, lại càng khinh thường thương nhân.
Cha ta là một võ tướng, mẹ của ta là con gái của thương nhân giàu có nhất Giang Nam.
Tuy nhà ta giàu có sung túc, nhưng những người đến hỏi cưới lại không nhiều.
Từ khi gả vào Dương phủ đến nay, cha chồng rất rộng lượng, mẹ chồng rất yêu thương.
Chỉ có một điều duy nhất không hoàn hảo, đó là Dương Hạo Phong luôn thích nạp thiếp.
Nhưng trong giới vương công quý tộc, chuyện nạp thiếp thực sự quá đỗi bình thường.
Ngoài việc phát cáu một chút, thực ra ta không thể làm gì được chàng.
2.
Nghĩ đến đây, sự giận dữ trong lòng ta đã tan biến được một nửa.
Không đúng!
Liễu di nương chỉ mới vào phủ được mấy tháng…
Tính ra, còn chưa được nửa năm, Dương Hạo Phong lại mang thêm một nữ nhân về nhà nữa.
Như vậy sao có thể được?
Một năm một người, đó là giới hạn của ta rồi!
Ta ngẩng cao đầu, tức giận lao ra cửa.
“Phu nhân, tướng quân thật sự mang về một tiểu yêu tinh đang mang thai sao?”
“Hừ! Chưa cưới đã mang thai, quan hệ bất chính! Phu nhân không thể để con yêu tinh đó dễ dàng vào cửa được!”
Liễu di nương không biết từ đâu nhảy ra.
Nàng ta uốn éo đi sau lưng ta, tay còn không quên cầm quạt tròn quạt cho ta.
Trần di nương cũng từ sau một gốc cây ló đầu ra, ân cần đỡ lấy tay ta:
“Phu nhân, người đi chậm thôi, cẩn thận dưới chân! Phu nhân, người yên tâm, chúng ta mãi mãi đứng về phía người!”
Con người Dương Hạo Phong tuy không ra gì, nhưng mắt nhìn người thì không tồi.
Chọn tiểu thiếp, ai ai cũng biết điều.
Ta dẫn theo một đám người rầm rộ lao ra cửa, khí thế ngút trời.
Dương Hạo Phong đang cẩn thận đỡ một nữ nhân từ trên xe ngựa xuống.
Bộ dạng đó, ai không biết còn tưởng đang đỡ tổ tông của chàng đấy chứ.
Ta càng thêm tức giận, tiến lên nắm lấy tay áo chàng:
“Dương Hạo Phong, chàng như thế này là có ý gì đây?”
Khuôn mặt trắng trẻo, tuấn tú của Dương Hạo Phong có chút ngượng ngùng, chàng rút tay áo lại, nhìn ta với vẻ mặt lấy lòng, nói:
“Phu nhân, đây là Tô Thanh, khi hành quân ta không may ngã ngựa bị thương, là Tô Thanh đã cứu ta, nàng ấy là ân nhân cứu mạng của ta!”
Ta nhổ nước bọt, giọng đầy mỉa mai nói:
“Vậy cách chàng báo đáp ân cứu mạng là làm cho người ta mang thai sao?”
3.
“Thanh Nhi bái kiến phu nhân~”
Một giọng nói thanh thoát vang lên bên cạnh, như tiếng chim hoàng oanh trong thung lũng.
Ta quay đầu nhìn lại, cảm giác như có một chậu nước lạnh dội thẳng xuống đầu, mỗi lỗ chân lông đều thấm đầy sự lạnh lẽo.
Ta có một bí mật không ai biết, đó là từ nhỏ ta đã có thể nhìn thấy những thứ mà người khác không nhìn thấy được.
Khi còn nhỏ, ta đi chơi trên phố, gặp một người phụ nữ kỳ lạ, bà ấy tên là Thẩm Linh Tố.
Bà ấy nói ta có đôi mắt âm dương bẩm sinh, rất thích hợp để vào đạo môn học thuật.
Nhưng ta là con gái của tướng quân, làm sao có thể vào đạo môn được?
Vì vậy, Thẩm Linh Tố đã đưa cho ta một cuốn sách, trên đó kể về các loại quỷ quái yêu tinh và cách phân biệt chúng.
Bà ấy bảo ta chăm chỉ đọc sách, đợi đến khi thuộc lòng cuốn sách này, bà ấy sẽ dạy ta thuật pháp trừ yêu diệt ma.
Rồi ta đợi, đợi suốt mười năm.
Năm nay ta đã mười chín tuổi, nhưng bà ấy vẫn chưa quay lại.
Thấy ta đứng yên không nhúc nhích, Tô Thanh lại đỡ bụng, hành lễ lần nữa:
“Thanh Nhi bái kiến phu nhân~”
Ta run rẩy nhìn khuôn mặt cô ta, chỉ thấy Tô Thanh mặt mày kiều diễm như hoa, nhưng quanh người lại bao phủ một làn sương đen chứa đầy huyết khí, đáng sợ hơn nữa là cái bụng cao lù lù của cô ta, bên trong đó là một đứa trẻ toàn thân đen kịt.
Thấy ta đứng đờ ra không động đậy, đứa bé trong bụng mở mắt ra, đôi mắt ấy không có con ngươi, mà chỉ có một màu trắng bệch.
4.
“Bịch” một tiếng, ta sợ đến mức quỳ xuống đất.
Con đường vốn ồn ào bỗng nhiên im lặng.
Cùng Dương Hạo Phong trở về kinh còn có vài người tướng lĩnh, cũng là bạn chơi từ nhỏ của chàng.
Lần này thấy chàng dẫn về một người phụ nữ đang mang thai, mọi người đều túm tụm trước cổng phủ của chàng để xem trò vui.
Ta quỳ xuống, Dương Hạo Phong cũng hoảng sợ.
Tô Thanh vội vàng tiến tới đỡ ta, giọng hoảng loạn và run rẩy:
“Phu nhân, phu nhân làm gì vậy?”
Tay cô ta trơn trượt và lạnh buốt, như một đám rong dưới đáy hồ.
Ta bị cô ta đỡ, toàn thân run rẩy.
Tử mẫu sát!
Đây chính là tử mẫu sát trong sách!
Truyền thuyết kể rằng nếu một người phụ nữ ch//ết khi đang mang thai, đúng lúc đó được chôn cất tại nơi dưỡng thi, thi thể không phân hủy, sẽ trở thành tử mẫu sát vô cùng lợi hại.
Tử mẫu sát ch//ết oan, sát khí ngút trời, cứ ba ngày lại phải thấy m//áu.
Là qu//ỷ sát, điều kiêng kỵ nhất là bị người khác phát hiện ra thân phận của mình.
Nếu để Tô Thanh biết ta có thể nhìn thấu cô ta, người ch//ết đầu tiên sẽ là ta.
Nghĩ đến đây, ta thực sự muốn gi//ết Dương Hạo Phong.
Ch//ết tiệt, tìm tiểu thiếp thì thôi đi, lại còn tìm một tử mẫu sát về làm tiểu thiếp!
5.
“Khụ khụ, phu nhân?”
Dương Hạo Phong hắng giọng, gọi ta tỉnh lại từ cơn hoảng sợ.
Ta nắm tay Tô Thanh, cố nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc:
“Ta muốn quỳ tạ ơn cứu mạng của Tô cô nương, cô nương cứu tướng quân, cũng là cứu cả Dương phủ nhà chúng ta.”
“Mọi người còn đứng ngây ra đó làm gì, mau quỳ xuống tạ ơn Tô cô nương đi!”
Những người đi theo ta lập tức quỳ rạp xuống đất.
Còn những người đi theo Dương Hạo Phong đều ngẩn ngơ:
“Dương huynh, phu nhân thật là quá đỗi hiền lành!”
Một đám người thấy không có gì để xem, thất vọng bỏ đi, vừa đi vừa khen ta không ngớt lời.
Họ nói ta rộng lượng hiền thục, đúng là hiền thê mẫu mực.
Dương Hạo Phong cũng rất ngạc nhiên:
“Vân Hòa, nàng thực sự không giận sao?”
Thấy ta không nói gì, Dương Hạo Phong lại cười hì hì tiến tới nắm tay ta:
“Ta biết Vân Hòa là người rộng lượng nhất! Tô Thanh vào phủ, tất cả đều trông cậy vào phu nhân chỉ bảo!”
“Vào, vào phủ?”
Đầu óc ta trống rỗng, bị Dương Hạo Phong kéo tay bước vào cửa, lúc đó ta mới nhớ ra một câu trong sách.
Tử mẫu sát vào cửa, cả phủ không ai có thể sống sót.
Ta đột ngột quay người lại, thấy Tô Thanh đã vào trong phủ, lúc này đang đứng cúi đầu sau lưng ta.
Xong rồi, vào cửa rồi…
Gặp tử mẫu sát, ba ngày thấy m//áu, bảy ngày khiêng quan tài.
Phụ nữ ch//ết đột ngột, đàn ông ch//ết bất đắc kỳ tử.
Chưa đầy một tháng, cả phủ đều ch//ết.
6.
Thấy sắc mặt ta không được tốt, Dương Hạo Phong hắng giọng, kéo tay áo ta lấy lòng:
“Vân Hòa, đi nào, chúng ta về viện của nàng, nàng bảo nhà bếp chuẩn bị vài món ngon đi.”
Ta quay đầu nhìn Dương Hạo Phong không biểu cảm gì, không nhịn được lại run lên một cái.
Vừa nãy toàn bộ sự chú ý đều đặt lên người Tô Thanh, ta không hề nhìn kỹ Dương Hạo Phong.
Ta rút mạnh tay lại, rồi quay người cào Dương Hạo Phong vài cái:
“Ăn ăn ăn! Chàng còn mặt mũi mà ăn à! Vừa nãy ở ngoài là ta giữ thể diện cho chàng, chàng thật sự tưởng lão nương đây là người dễ dãi sao!”
Dương Hạo Phong chưa kịp phản ứng, trên mặt đã bị ta cào hai vết móng tay.
Chàng bối rối đưa tay lên che mặt:
“Lạc Vân Hòa, đồ nữ nhân điên khùng này! Nàng dừng tay ngay, nếu không ta sẽ đánh lại đấy!”
“Ai da, tướng quân, tướng quân, mặt chàng bị thương rồi…”
Tô Thanh vừa đau lòng vừa lo lắng, quanh quẩn bên Dương Hạo Phong, bộ dạng như hận không thể bị thương thay cho chàng.
Ta không cam lòng nhưng cũng dừng tay:
“Hừ! Đưa hồ ly tinh của chàng tránh xa ta ra, nếu không ta gặp một lần đánh một lần!”
Dương Hạo Phong tức giận dẫn Tô Thanh rời đi.
Thấy họ đã đi xa, cuối cùng ta cũng ngồi phịch xuống băng ghế đá trong sân, thở dài một hơi.
Hu hu hu, sợ ch//ết khiếp!
Trên mặt của Dương Hạo Phong đầy khí đen quấn quanh, điều đáng sợ nhất là vừa rồi khi chàng chìa tay ra nắm lấy ta, trên cổ tay còn có một con bọ tử thi bò ra.
Nếu ta không nhìn nhầm, thì Dương Hạo Phong đã ch//ết được bảy ngày rồi.
Hôm nay, là tuần đầu của chàng.
7.
Người ch//ết sau bảy ngày, gọi là đêm đầu thất hồi hồn.
Linh hồn sẽ quay về nhà tìm người thân của mình, lúc này người thân cần phải trốn đi, không được để linh hồn phát hiện.
Bởi vì người hồi hồn vào ngày thứ bảy, vẫn chưa nhận ra bản thân đã ch//ết.
Một khi bị người thân vạch trần sự thật mình đã ch//ết rồi, oán khí sẽ dâng lên, linh hồn dễ dàng biến thành ác qu//ỷ.
Mà Dương Hạo Phong quay về, không chỉ là một linh hồn.
Khi chàng ôm lấy vai ta, mùi trầm hương nồng nặc cũng không che nổi mùi hôi thối của x//ác ch//ết thoang thoảng trên người chàng.
Một Tử mẫu sát, một hành thi.
Ta ngã sụp lên chiếc ghế đá, không còn chút hình tượng nào.
Thẩm Linh Tố ơi Thẩm Linh Tố, bà đã dạy ta cách nhận biết yêu ma qu//ỷ quái, tại sao không dạy ta cách đối phó với chúng chứ!
“Phu nhân, người không được nản lòng đâu!”
Liễu di nương ân cần bước tới, thành thạo bóp bóp vai ta.
Trần di nương cũng quỳ xuống bắt đầu đấm chân cho ta.
“Phu nhân, người có nhìn thấy dáng vẻ ngông cuồng của Tô Thanh kia không, giống như cô ta mới là chính thê vậy!”
“Phu nhân, người nhất định không được thua cô ta!”
Ta ngẩng đầu nhìn cổ tay trắng nõn nà của mình, không còn gì để nuối tiếc.
Mặt trời mùa hè rất nóng bỏng, nhưng ta lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, như rơi vào hầm băng.
Trên cổ tay vừa bị Dương Hạo Phong nắm qua có một dấu tay màu đen vô cùng rõ ràng.
Hắc khí đó nhẹ nhàng như sương, xuyên thấu qua da ta, tụ lại thành một đường màu đen rất mỏng trên mu bàn tay.
Đường màu đen này từ từ bò lên trên cổ tay trắng mịn của ta, chẳng mấy chốc đã lên đến vị trí khuỷu tay, rồi dừng lại ở đó không di chuyển nữa.
Đây là thi độc.
Tô Thanh và Dương Hạo Phong vừa nãy chỉ chạm nhẹ vào ta, mà ta đã bị trúng thi độc.
Khi đường màu đen này đi theo kinh mạch đến tim của ta, ta sẽ trở thành một x//ác ch//ết biết đi.
Người ch//ết sẽ biến thành qu//ỷ, nhưng linh hồn không rời thân, mà thay vào đó sẽ mang theo cơ thể ngày càng thối rữa đi khắp nơi, gọi là hành thi.
8.
Nhìn tình hình này, nếu bị họ chạm vào thêm vài lần, ta cũng chẳng cách hành thi bao xa nữa.
“A~” Ta hét lên một tiếng, từ trên ghế đá nhảy dựng lên, “Dương Hạo Phong đồ trời đánh kia, lão nương muốn hòa ly với chàng!”
Ta ngửa mặt lên trời hét một tiếng, làm kinh động vô số chim muông trong vườn.
Ta không quan tâm hình tượng gì nữa, nhảy dựng lên, quay đầu chạy về hướng phòng chính, tốc độ nhanh như có qu//ỷ đuổi sau lưng.
Hu hu hu, chạy nhanh chạy nhanh, thật sự quá đáng sợ rồi!
Chạy chậm thêm chút nữa là ta không còn mạng đâu!
Hồng Đậu chạy thục mạng theo ta vào trong phủ, đến khi chạy tới phòng chính thì thở hồng hộc không nói nên lời.
“Hồng Đậu, nhanh nhanh, mau thu dọn đồ đạc!”
“Những người khác đâu rồi? Trương ma ma, bà đi đâu rồi? Mau gọi người thu dọn đồ đạc!”
“Không đúng, đồ trong kho tạm thời không cần, thu xếp người trước đã!”
Trương ma ma dẫn theo một phòng đầy nha hoàn ngây người đứng ở cửa, nhìn ta chạy loạn trong phòng như kiến bò trong chảo nóng, lo lắng nói: “Ây da, phu nhân của ta, có chuyện gì xảy ra vậy?”
Ta lao ra cửa, nắm chặt tay Trương ma ma, nói:
“Trương ma ma, mau đưa tất cả nha hoàn của ta đi, ta muốn hòa ly với Dương Hạo Phong.”
Trương ma ma là nhũ mẫu của ta, những nha hoàn này đều đã theo ta từ nhỏ đến lớn.
Còn cả những người gác cổng, tiểu đồng, hộ vệ, đều là người của Lạc phủ, ta không thể nhìn họ ch//ết oan được.
Về phần người của Dương phủ, ta cũng không phải Bồ Tát, không cứu được nhiều người như vậy...
9.
Trương ma ma hoảng hốt, trước đây khi Dương Hạo Phong nạp thiếp, dù ta có làm ầm ĩ một trận, nhưng cũng chỉ là giận dỗi chút thôi, chưa bao giờ đòi hòa ly cả.
“Cô nương! Nghe ta khuyên một câu, nữ tử hòa ly đâu có dễ dàng như vậy được?”
“Tuy tướng quân nạp thiếp, nhưng ba người thiếp thật sự không tính là nhiều.”
“Vả lại, cho dù cô nương muốn hòa ly về nhà, có nghĩ tới lão gia chưa? Cả sự nghiệp làm quan của lão gia, đều nằm trong tay lão tướng quân đó!”
Thấy ta lưỡng lự, Trương ma ma vẫn tiếp tục cố gắng, bọt mép tung tóe.
“Cô nương, người thật sự muốn từ bỏ tiểu tướng quân sao? Thường ngày tướng quân tôn trọng và yêu thương người thế nào, ta đều nhìn ra được.”
Nỗi sợ hãi cực độ đã chiếm trọn tâm trí ta, đến lúc này, ta mới sực nhớ lại Dương Hạo Phong đã ch//ết.
Phu quân thường ngày dù có làm ta giận nhưng cũng biết dỗ dành và yêu thương ta, giờ đây chàng đã rời khỏi nhân thế rồi.
Ta và Dương Hạo Phong thành thân theo ý của cha mẹ và theo lời của bà mối.
Sau khi thành thân, không thể nói là tình cảm sâu đậm, nhưng chàng rất nghe lời cha mẹ, đã dành cho ta đủ sự kính trọng và yêu thương.
So với phu thê, quan hệ giữa ta và Dương Hạo Phong lại giống như bạn bè hơn.
Ta lau mặt, kinh ngạc phát hiện ra trên mặt mình đã đầy nước mắt.
Thấy ta khóc, Trương ma ma thở dài:
“Cô nương nếu thực sự cảm thấy trong lòng khó chịu, hãy về nhà mẹ đẻ ở vài ngày trước đã.”
Ta dẫn theo vài nha hoàn và hộ vệ thân cận, chuẩn bị chút đồ về nhà mẹ đẻ.
Chưa ra khỏi phủ, lão phu nhân đã đích thân dẫn người đứng chờ ở cổng.
10.
“Ngàn sai vạn sai, đều là lỗi của con trai ta!”
Mẹ của Dương Hạo Phong năm nay chưa tới bốn mươi tuổi, thực sự vẫn là một phu nhân xinh đẹp.
Bà ấy dịu dàng xoa đầu ta:
“Về nhà mẹ ở vài ngày cũng tốt, nếu thấy buồn chán thì ra ngoài giải khuây, không cần vội về.”
“Phong Nhi lần này đúng là không ra thể thống gì, ta sẽ đích thân dạy bảo nó!”
Nói xong bà ấy gọi đại nha hoàn Thu Bình ở bên cạnh.
Thu Bình ra lệnh cho người không ngừng chất đồ lên xe ngựa của ta.
Các loại bánh điểm tâm, một hộp đầy ngân phiếu, còn có một hòm trang sức châu báu mới nhất của Kim Ngọc Lâu.
Ta nắm tay áo của bà ấy, cảm động đến rơi nước mắt:
“Mẹ, hay là người đi cùng con luôn nhé?”
Bà ấy nhìn ta, cười mà như khóc:
“Nói linh tinh gì vậy!”
“Con cứ yên tâm ở nhà mẹ đẻ đi, lúc nào nguôi giận rồi thì về phủ.”
“Đợi con về phủ rồi, báo trước cho ta, ta nhất định sẽ bắt Phong Nhi quỳ trước cửa chịu đòn nhận tội, sau đó ta sẽ phái tám người khiêng kiệu đến đón con trở về.”
Ta đi một bước quay đầu nhìn lại ba lần, không biết phải diễn tả cảm xúc trong lòng thế nào.
Vừa vui mừng vì thoát được cảnh hiểm nguy, vừa có cảm giác tội lỗi vì bỏ chạy một mình.
Mọi người trong Dương phủ đều đối xử với ta rất tốt.
Đến cả mấy tiểu thiếp của Dương Hạo Phong, ngày nào cũng thay nhau tỏ ra ân cần với ta.
Không phải làm đồ ăn ngon cho ta, thì là thêu khăn, may y phục cho ta.
Mặc dù mới thành thân ba năm, nhưng ta đã sớm coi Dương phủ như nhà của mình.
Bây giờ, ta phải bỏ lại gia đình và chạy trốn một mình.
Ta dùng khăn che mặt, trốn trong xe ngựa khóc nức nở.
11.
Vừa về tới phủ, mẹ của ta vui vẻ ra đón.
Có vẻ như bà ấy vẫn chưa nghe được chuyện Dương Hạo Phong đưa nữ nhân trở về kinh thành.
“Cữu cữu của con đã trở thành Hoàng Thương rồi!”
Bà ấy phấn khởi thông báo tin vui này.
Thương nhân thường có địa vị thấp kém, nhưng Hoàng Thương thì khác.
“Chuyện này hoàn toàn là nhờ công lao của cha chồng con, ta phải chuẩn bị ít quà, lát nữa con về nhớ mang theo đấy.”
Nói một hồi, mẹ của ta mới nhận ra sắc mặt ta không ổn.
Mắt ta đỏ hoe, viền mắt còn sưng lên như quả hạch đào.
Mẹ hoảng hốt: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Nghe Hồng Đậu giải thích, mẹ mới biết Dương Hạo Phong đã dẫn về nhà một nữ nhân đang mang thai.
“Chuyện này, cũng thật là, haizzz…”
Mẹ thở dài một tiếng.
Dương gia tuy cho phép nạp thê thiếp, nhưng lại rất trọng quy tắc.
Ta vào phủ ba năm vẫn chưa mang thai, nên mẹ chồng không cho phép thiếp thất có thai trước, nhất định phải bắt họ dùng canh ngừa thai theo định kỳ.
Suốt ba năm trời, mẹ chồng ta đến một câu thúc giục cũng không nói.
“Ba năm rồi, Dương gia thực sự không có gì để chê trách. Dù Hạo Phong lần này dẫn về một nữ tử có thai, đứa trẻ này, con cũng phải chấp nhận.”
Nỗi lo lắng của mẹ và nỗi lo lắng của ta hoàn toàn không phải cùng một chuyện.
Hai mẹ con đồng thanh thở dài một tiếng nặng nề.
Ta ngồi thẫn thờ trên ghế, trong đầu toàn là hình ảnh của người trong Dương phủ.
Dương Hạo Phong ngày nào cũng tươi cười, mẹ chồng nhân từ, cha chồng uy nghiêm nhưng rất tốt với ta, Liễu di nương diễm lệ, Trần di nương yếu ớt, còn nhiều người khác nữa...
Ta không thể cứ thế mà chạy trốn được!
Ta đập mạnh tay xuống bàn rồi đứng dậy, làm mẹ và nha hoàn giật mình.