Chương 1 - Từ Hôn Để Đổi Lấy Tự Do

Từ sau khi mẹ chồng ta – tức Giang phu nhân – rơi xuống nước rồi may mắn được cứu sống, tính tình người tựa hồ thay đổi hoàn toàn, một chút ủy khuất cũng chẳng thể nhẫn nại nổi.

Lão gia đi Giang Nam cứu tế, mang theo một quả phụ dung nhan diễm lệ trở về, có ý muốn nạp vào làm thiếp.

Phu nhân lập tức truyền người điểm lại toàn bộ hồi môn, đoạn viết đơn hòa ly, dứt khoát hồi phủ nhà mẹ đẻ.

Lão gia tiến lên ngăn cản, liền bị người một tay đẩy ngã: “Tuổi đã xế chiều còn làm điều ô nhục, cút cho khuất mắt!”

Phu quân ta nghe tin vội chạy tới khuyên can, lại bị phu nhân vung tay tát mạnh: “Thượng bất chính, hạ tất loạn. Ngươi cũng chẳng khá hơn là bao, cút đi!”

Rồi người quay sang phía ta, đang đứng sững ở một bên, vẫy tay gọi: “Tiểu Thuỵ, con cũng từ hôn đi, cùng mẫu thân trở về, được chăng?”

1

Phu nhân vốn là trưởng nữ duy nhất của phủ Vĩnh Xương hầu, xuất thân danh giá, khuê các đoan trang.

Xuất giá về làm dâu Phó gia đã hơn hai mươi năm, một tay quán xuyến nội trạch, dạy con dưỡng cháu, lời ăn tiếng nói đều đúng mực, là khuôn mẫu của bậc thục nữ nơi kinh thành.

Từ ngày Phó Linh Chi cưới ta – một đứa con gái xuất thân biên cương, nhà võ thô lậu – phu nhân ngày ba bữa cơm đều không thể không than thở.

Ta cử chỉ quê mùa, ngôn ngữ vụng về, khiến người đau đầu không dứt.

Không còn cách nào khác, phu nhân đành sai mụ mụ đến dạy ta lễ nghi.

Tay nâng lên lộ mấy phân cổ tay, bước chân ra sao để vạt váy vừa chạm mũi giày – đều có quy định rõ ràng, không sai nửa bước.

Ta khổ sở chịu đựng suốt hai năm ròng.

Cho đến một ngày nọ, phu nhân chẳng may rơi xuống nước, khi tỉnh lại thì tính nết đã thay đổi hẳn.

Không lên Phật đường nữa, cũng chẳng tụng kinh, đến cả món chay thanh đạm cũng không thèm đụng tới.

Người lại trở nên vô cùng khoan dung với ta, ngay cả lễ nghi quy củ cũng không bắt ta học nữa.

Phu nhân nắm lấy tay ta, khẽ lau giọt lệ nơi khóe mắt: “Con cũng là đứa đáng thương. May trời còn thương, giờ vẫn chưa muộn.”

“Tiểu Thuỵ à, mẹ con ta kiếp này, phải sống theo cách khác thôi.”

Đang lúc ta còn băn khoăn chẳng biết có nên mời cao tăng về làm lễ siêu độ hay không, thì lão gia vừa từ Giang Nam cứu tế trở về.

Bên người còn dẫn theo một quả phụ dung mạo diễm lệ, nghe nói từng liều mình đỡ một kiếm thay ông giữa lúc loạn dân.

Vì mang ơn cứu mạng, lão gia đã hứa sẽ nạp nàng làm thiếp.

Hạ nhân vừa mới bẩm báo xong, phu nhân liền ném mạnh chén trà xuống đất, trên gương mặt vốn luôn đoan trang nhã nhặn thoáng qua một tia giận sâu.

“Tiểu Thuỵ, đi. Xem mẫu thân làm gương cho con.”

2

Ta ngỡ phu nhân muốn chỉ cách cho con dâu chính thất dạy dỗ hồ ly tinh quyến rũ.

Nào ngờ người chẳng thèm liếc nhìn lấy một cái đến ả họ Phùng yếu đuối kia, mà chỉ lạnh lùng nói với lão gia: “Hòa ly thư đã gửi đến nha môn. Hồi môn ta sẽ mang đi. Từ nay, ngươi và ta không còn dây dưa gì nữa.”

Sau lưng phu nhân, nha hoàn lặng lẽ bưng hộp trang sức, khế đất, chìa khoá khố phòng, dáng đứng thẳng như tùng.

Hơn hai mươi cỗ rương sơn son thếp vàng đã chất xong lên xe, đám tỳ nữ theo hồi môn đều khoác tay nải, nghiêm trang đứng chờ.

Mọi người nhất thời sững sờ, không thốt nổi lời nào.

Lão gia hồi thần, lập tức túm chặt cổ tay phu nhân: “Giang Ngọc Dung, bà điên rồi sao?! Chỉ vì một tiểu thiếp mà làm ầm lên đến mức này?!”

Phu nhân phản tay đẩy mạnh, sức lực lớn đến mức khiến lão gia loạng choạng lùi hẳn hai bước.

“Điên là ngươi! Tuổi già đầu bạc mà còn mặt dày vô sỉ, cút!”

Chữ “cút” ấy vừa rơi xuống, cả sân viện liền tĩnh lặng như tờ.

Phó Linh Chi cưỡi ngựa phi nhanh tới, giọng hòa hoãn khuyên nhủ: “Mẫu thân, cớ gì vì một tiểu thiếp mà ầm ĩ thế này, khiến thiên hạ chê cười.”

Rồi hắn quay sang ta, cau mày tỏ rõ sự bực bội: “Ngươi hầu hạ mẫu thân kiểu gì mà khiến người tổn hao tinh thần đến thế? Còn không mau đỡ mẫu thân vào nghỉ?”

Lời nói gay gắt, ánh mắt lạnh lùng, mang đầy chán ghét.

Chẳng khác gì những ngày đã qua.

Lòng ta chợt trùng xuống, còn chưa kịp mở miệng phân trần đôi câu, liền nghe phu nhân bật ra một tiếng cười lạnh, vung tay hất phăng cánh tay đỡ lấy người của Phó Linh Chi.

“Thượng bất chính, hạ tất loạn. Ngươi cũng chẳng phải thứ gì tốt lành, cút!”

Phó Linh Chi trừng mắt kinh ngạc.

Ta còn đang sững người, phu nhân đã quay sang mỉm cười, vẫy tay gọi ta: “Tiểu Thuỵ, con cũng từ hôn đi, theo mẫu thân trở về, được chăng?”

3

Trên xe ngựa hồi phủ Vĩnh Xương hầu, phu nhân ung dung mỉm cười nhìn ta.

“Tiểu Thuỵ, kỳ thực trong lòng con, có phải đã sớm muốn từ hôn rồi phải không?”

Lời ấy quả không sai.

Gả cho Phó Linh Chi hai năm, chưa một ngày nào ta thực lòng thấy an vui.

Hắn sinh ra trong thế gia vọng tộc, văn tài xuất chúng, phong thái như ngọc.

Lúc tới phủ xin cưới ta, ánh mắt cũng từng chứa chan ôn nhu.

Ta ôm một tấm lòng chân thành vui mừng mà gả theo hắn.

Hắn nói tay ta thô ráp vì luyện kiếm, ta liền gác lại kiếm pháp, mỗi ngày dùng tuyết hoa cao dưỡng tay.

Hắn chê ta cưỡi ngựa quá hoang dã, ta liền đưa chiến mã yêu quý trở về biên ải, đổi sang ngồi kiệu mềm.

Hắn chê ta uống trà quá hấp tấp, ta liền học cách dùng ba ngón tay nâng chén trà, từng ngụm nhỏ nhã nhặn mà nhấp.

Hai năm ở Phó gia, ta gác son phấn, buông kiếm luyện, vào bếp nấu canh, học làm người vợ hiền thục, chỉ mong đổi lấy một chút vui lòng nơi hắn.

Thế nhưng hắn vẫn luôn lạnh nhạt với ta.

Ta từng ngỡ đó là bản tính lãnh đạm, không quen chuyện yêu đương.

Cho đến một ngày, ta mang ô đến nha môn đưa cho hắn.

Bắt gặp hắn lướt qua một nữ tử, đầu ngón tay khẽ lướt qua mái tóc nàng như thể cố kìm lòng.

Màn mưa lất phất, tựa hồ có lời muốn nói lại thôi.

Người ấy là Đậu Thanh Hà – nữ tài tử danh tiếng nhất chốn kinh kỳ.

Lúc đó ta mới hiểu, thì ra trong lòng hắn đã có người thương từ lâu.

Thảo nào lại keo kiệt đến mức chẳng buồn dành cho ta nửa phần tình ý.

Hai năm qua chung quy chỉ là một giấc mộng đơn phương của riêng ta.

Từ nhỏ lớn lên trong quân doanh, theo chân phụ thân và huynh trưởng, ta vốn quen hành xử dứt khoát quả quyết.

Chỉ duy có tờ hòa ly ấy, lại khiến ta do dự mãi không buông, cầm lên rồi đặt xuống, hết lần này tới lần khác.

Phu nhân thấy ta ngẩn người, nụ cười trên môi cũng dần tan biến: “Sao thế? Hối hận rồi à?”

Ta lắc đầu, chỉ là không hiểu, nếu hắn đã yêu Đậu Thanh Hà, cớ gì còn muốn cưới ta?

Phu nhân bỗng dang tay ôm ta vào lòng, nhẹ giọng nói:

“Ngốc ạ, con đã từng thấy nam nhân nào cưới nương tử vì yêu chưa?”

“Họ hành sự, xưa nay đều lấy lợi làm đầu, việc nào chẳng phải vì mở đường cho bản thân?”

Ta đành thừa nhận, việc Phó Linh Chi cưới ta, tám phần là bởi phụ thân ta đang nắm trong tay năm vạn thiết kỵ nơi biên ải.