Chương 1 - Từ Đóng Thế Mà Lên

“Giám đốc Trân, không xong rồi... lại đến rồi.”

 

Trợ lý hớt hải chạy vào, nhìn sắc mặt là biết có biến rồi.

“Lại có chuyện gì nữa?”

 

Hắn vừa dọn dẹp được đống drama của mấy bà cô nhân sự kia, mồ hôi còn chưa lau kịp không biết lại có thêm đau khổ nào đang đợi hắn nữa đây.

 

“Cái đó... Thẩm Văn cùng Chu Hi kéo nhau lên hot search rồi!”

 

“Sao lại như vậy?”

 

“Cả hai đều đăng tải nội dung chung quy lại chính là ăn một chỗ, ngủ một giường, yêu một người.”

 

Được cái nội dung cũng ẩn ý nhưng không quên tag nhầm nhau vào bài viết thôi…

 

“...”

 

Tốt rồi! Mấy ngày trước còn dám nói với hắn cái gì mà yên tâm đi, lão nương chưa muốn yêu đương. Giờ thì hay rồi, kết hôn luôn rồi! Quả là đủ lông đủ cánh rồi đâu cần nói chuyện với lão già này nữa, hừ!

 

“Alo? Gọi nhầm rồi, đây là nhà chăm trẻ, giám đốc nào ở đây?”

 

Hắn nghe điện thoại một cách hờn dỗi nhưng cũng đúng chẳng thấy cái công ty giải trí nào mà suốt ngày giám đốc bị chính người của mình hết ném tới chỗ này giải quyết chuyện rồi lại đến chỗ khác, có lẽ hắn nên về hưu sớm thì tốt hơn, không dỗi không xứng làm người với cái đám này mà! Chỉ thấy đầu dây bên kia vọng ra một giọng nói đầy nịnh nọt.

 

“Aiza, Trân lão lão yêu quý của tôi ơi, giám đốc ơi, anh biết gì không? Tôi kết hôn rồi đó, kết hôn với gà cưng của công ty đó haha. Haiz, tôi cảm thấy mình không hợp nói chuyện với người độc thân, tôi phải nói cho bác Cao sớm bắt tên cẩu độc thân 35 tuổi nhà anh đi xem mắt thôi!”

 

“Không cần nói, em gửi danh sách các cô gái sáng giá cho bác gái rồi.”

 

“Aaa... Vợ yêu của anh thông minh quá đi moaz.”

Nói rồi đầu dây bên kia không ngần ngại tắt luôn điện thoại.

 

“...”

 

Nếu hắn có đau khổ thì chính là do cặp vợ chồng kia đem đến, làm hắn tức chết rồi, nếu biết trước thì năm đó đã không cho tên nhóc Thẩm Văn đó một tia hi vọng nào cho dù là nửa cái chân đóng thế cũng không cho nhăm nhe tới.

 

“Nguyệt Nguyệt, nếu mẹ tôi có gọi tới công ty thì nói tôi đi công tác 1 tháng ở nước ngoài. Chuyện ở đây tôi giao cho cô, tôi phải đi đây.”

 

Hắn không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ cái lịch xem mắt mà mẹ hắn xếp. Như thể hận không đưa con trai bà đi xem mắt 24/7, được rồi hắn trốn đây.

 

 

“...”

 

 

Nguyệt Nguyệt bất lực hoàn toàn với cái công ty này, 2 vị ảnh đế ảnh hậu thì vừa ném cho dân tình quả mìn rồi lặn mất tăm, giám đốc thì trốn phụ huynh đi bụi, sao hạng A thì dính drama ‘tình chị em’,... Riết rồi cũng quen.

 

 

-------------

 

 

“Em có thai rồi.”

 

 

“Bỏ đi.”

 

 

“Nhưng...”

 

 

“Cô bị điếc sao?”

 

 

“Em không thể làm như vậy, đó là con của chúng ta vậy nên xin anh... xin anh đừng bắt em bỏ nó, cho dù là gì đi nữa thì đó cũng là kết tinh tình yêu giữa hai ta. Nhất Quân, em chưa từng cầu xin anh chuyện gì nhưng hôm nay em chỉ xin anh hãy giữ lại đứa nhỏ...”

 

 

Cô vừa quỳ dưới đấy vừa bám lấy chân anh cầu xin.

 

 

“Nếu cô không làm được thì để tôi giúp.”

 

 

Nói rồi hắn liên tục đ á vào bụng cô cho dù cô có khóc lóc cầu xin như thế nào đi chăng nữa hắn cũng không để vào tai. Cho tới khi chiếc váy ngủ màu trắng đã nhuộm màu đỏ của máo thì hắn mới có ý định dừng lại. 

 

Cô cầu xin, cô la hét, cố gắng chạy trốn, rồi lại cầu xin... cuối cùng chỉ còn lại sự bất lực và tuyệt vọng. Cô đau đớn mà ôm lấy bụng của mình, có lẽ lúc nãy cô đau một thì em bé của cô đau mười, thiên thần của cô còn chưa thành hình, còn chưa có cơ hội nhìn ngắm thế giới ngoài kia... hắn ta... chính hắn ta đã cướp đi thiên thần nhỏ. Nhất Quân, hắn là một con quỷ tới cả con của mình hắn cũng không tha.

 

 

Chán ghét cô sao? Nếu chán ghét tại sao năm đó còn lấy cô? Năm lần bảy lượt hành hạ cô, cô vẫn luôn ôm hi vọng rằng hắn sẽ thay đổi, rồi một ngày nào đó hắn sẽ yêu cô, khi đó một nhà 3 người cùng sống hạnh phúc. Haha... có lẽ cô đã vì yêu hắn mà tới điều căn bản cũng không nhận thức được rồi, con quỷ đó làm gì có cảm xúc cơ chứ?

 

 

“Thẩm Văn, ngươi dám đ á vào bụng bà đây!”

 

 

Cô đang nằm trong ổ của mình để xem lại bộ phim mình, cũng nhờ có bộ phim này làm bước đệm cho cô cùng Thẩm Văn ẫm danh hiệu ảnh hậu - ảnh đế về. Nhưng xem được đoạn vừa rồi trong lòng không nén nổi cảm giác chua xót, nên không ngần ngại mà phi ra nắm lấy tóc tên đần kia.

 

 

“Vợ... tha cho anh... không phải em nói phải diễm thật tự nhiên, diễn như thật thật lại như diễn mới sớm làm ảnh đế được sao? Anh đang làm việc nhà... tha cho anh đi mà... aaa.”

 

 

Thẩm Văn chịu trận oan liền ấm ức muốn phát khóc.

Thấy hắn biểu cảm thành thật nên lúc này cô mới có ý định buông tay khỏi túm tóc trên đầu.

 

 

“Haha đùa... em đùa chút thôi, anh dọn tiếp đi.”

 

 

“Hừ, 10 năm rồi mà tính tình vẫn không thay đổi gì cả.”

Hắn nhìn cô với ánh mắt cưng chiều xen lẫn bất lực mà cảm thán.