Chương 6 - TỪ BỎ KẺ BỘI BẠC
Nghe Trang Hàn Lâm gọi ta, ta ngẩng đầu lên, không hiểu ra sao gật đầu đáp lại.
“Bị người vu khống, sao không biện hộ?”
Thấy Trang Hàn Lâm vẻ mặt hòa ái nhưng ta không hề buông lỏng cảnh giác, thu hồi tâm trí khỏi nỗi đau đớn vì cái chết của phụ mẫu, sau một hồi suy nghĩ, ta cung kính nói:
“Hỏi người ngu, đừng nói, nói với người ngu, đừng hỏi, nói về người ngu, đừng nghe. Có người thích tranh cãi, đừng tranh luận với họ.”
Vì kiếp trước ta là người thay Thẩm Nghiên đi cầu xin Trang Hàn Lâm nên ta có thể nói là hiểu rõ sở thích của ông.
Ông thích nhất là đồng học học xong áp dụng ngay!
Vì vậy, ta trực tiếp dùng một câu trong bài Khuyến học mà hôm nay ông giảng để trả lời.
——Quân tử, không tranh cãi mãi với kẻ vô lễ.
Hàn Lâm mỉm cười gật đầu, khen ta mấy câu, sau đó lại nhận ta làm đồ đệ trước mặt mọi người.
Từ đó, ta trở thành đệ tử quan môn của Trang Hàn Lâm, cũng là đệ tử nữ duy nhất.
Và nhiều năm sau, ta cũng trở thành người đi xa nhất trên con đường học vấn trong số các đệ tử của ông, ít nhất là đứng cao hơn, nhìn xa hơn so với Thẩm Nghiên trước đây…
Hoàn toàn trái ngược với ta, Thẩm Nghiên hôm nay bị Trang Hàn Lâm, giờ phải gọi là thầy của ta, đuổi thẳng khỏi lớp học.
Thầy thẳng thắn nói: “Kẻ vô lễ, không thể dạy bảo.”
Đến đây, trận chiến này, ta đã giành chiến thắng hoàn toàn.
Nhưng ta không ngờ, Thẩm Nghiên vẫn không từ bỏ, còn có thể đeo bám dai dẳng đến mức này…
06
Khi ta về phủ, Thẩm Nghiên đã đợi ở trước cửa nhà ta.
Thấy ta trở về, hắn liền la lên:
“Thu Nương, chúng ta đã có quan hệ da thịt, ta chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm với ngươi!”
Người Dương Châu thích nhất là nghe ngóng chuyện nhà người khác, những kẻ buôn bán và đi lại đều giả vờ bị trẹo chân, què tay, dừng lại, dựng tai nghe ngóng.
Ta ôm gối cười lạnh: “Công tử, muốn ăn bám đến phát điên rồi sao?”
Thẩm Nghiên làm ra vẻ suy nghĩ kỹ lưỡng, hồi lâu, hắn mới gật đầu thật mạnh.
“Nếu Thu Nương nhất quyết bắt ta nhập chuế, ta… ta sẽ đồng ý, chỉ cần chúng ta có thể ở bên nhau lâu dài thì tôn nghiêm của nam tử tính là gì? Để ta làm gì ta cũng nguyện ý.”
Thẩm Nghiên có một bộ mặt đẹp, lại là một người đọc sách, tự có một phong thái nho nhã.
Bây giờ lại giả vờ ra vẻ si tình, khiến những người đi đường không khỏi đau lòng, thậm chí còn có người thay hắn khuyên ta:
“Tiểu nương tử, hắn vì ngươi mà nguyện ý nhập chuế, một nam tử tốt như vậy, ngươi phải trân trọng.”
Ta cũng không tức giận, nở một nụ cười đầy ẩn ý với mọi người, đặc biệt là gật đầu với Thẩm Nghiên.
“Công tử thật lòng như vậy, đi vào phủ nói chuyện với song thân ta.”
Thẩm Nghiên tưởng ta đã hồi tâm chuyển ý, hí hửng theo ta vào cửa, vừa đi vừa thì thầm với ta:
“Thu Nương yên tâm, kiếp này ta không thi trạng nguyên nữa, ở nhà bầu bạn với nàng, bù đắp tiếc nuối kiếp trước chúng ta không thể bạc đầu giai lão…”
Ta cũng không nói gì, chỉ tùy tiện để tên hề này giả vờ giả vịt.
Thẩm Nghiên thấy ta không nói gì thì càng vui, dường như cảm thấy chuyện hôn sự đã có kết quả, càng trở nên buông thả.
“Nữ tử nên nhu nhược một chút, mới được người ta thương. Thu Nương, lần này nàng không được phép như kiếp trước, dễ dàng đâm đầu vào cột, mọi chuyện cứ nghe theo phu quân sắp xếp là được, ta sẽ không bạc đãi nàng!”
Đợi hai ta vào cửa, đóng chặt cửa lớn, ta dừng bước, quay lại nhìn thẳng Thẩm Nghiên cười.