Chương 9 - Truth or dare

Vì không muốn nghe cuộc trò chuyện nhàm chán của họ, tôi đã tăng tốc độ đi mà chẳng quan tâm ống kính.

 

Ngoại trừ khiêu vũ thì tôi không thích các môn thể thao khác lắm. Trước đây, khi Thích Dạ đưa tôi đi leo núi, tôi rất lười biếng và không chịu di chuyển.

 

Anh ấy nói rằng thể chất của tôi rất kém, không tham gia các hoạt động thể thao được.

 

Mỗi lần tôi không chịu nhấc bước, anh đều có đủ kiên nhẫn để đồng hành cùng tôi cho đến khi tôi leo lên được đỉnh núi. Khi đó, anh sẽ xoa đầu tôi và khen ngợi: “Giỏi lắm!”

 

Lúc này, tôi dừng lại trên đỉnh núi, đá những viên đá nhỏ dưới chân mình và thầm chửi: “Rồi có ngày tôi cho anh biết tay!”

 

11.

 

Chu Nhất An và người quay phim thở hổn hển đuổi theo tôi. Đến nơi, hắn ngồi xuống bên cạnh tôi, nhỏ giọng phàn nàn: “Nay em uống nhầm thuốc hả? Tự dưng hăng hái leo núi thế!?”

 

Tôi tức giận nói: “Do anh chậm chạp ấy!”

 

“Haha...” Chu Nhất An tức giận cười lớn, sau đó nhận ra tâm tình của tôi không ổn thì nhanh chóng hỏi thăm: “Sao nào, ai khiến em gái anh tức giận vậy?”

 

Tôi chưa kịp nói gì thì hai người kia cũng leo tới đỉnh.

 

Thịnh Kim Nguyệt líu lo không ngừng, còn Thích Dạ thì gật đầu lắng nghe. Bầu không khí giữa hai người có vẻ sôi nổi và hài hòa lắm.

 

“Ồ, ra là vậy.” Chu Nhất An mỉm cười.

 

Tôi liếc xéo hắn: “Anh hiểu cái gì?”

 

“Hừm, để xem nào… một bên là tình cũ khó quên, một bên là tình mới nảy mầm…”

 

Tôi bất ngờ mất ba giây rồi giả bộ an ủi hắn: 

 

“Ồ, ra là anh không quên được tình cũ. Em xin lỗi vì đã gợi lại kỷ niệm buồn của anh nhé.”

 

Chu Nhất An ngơ ngác nhìn tôi.

 

Hai người kia dần tới gần, tôi đứng dậy đi vào chùa, không nhìn bọn họ nữa.

 

Phía sau, Chu Nhất An gào lên: 

 

“Kiều, em bảo ai chưa quên tình cũ cơ!?”

 

Sau cánh cửa có một vị hòa thượng ngồi sau bàn, chắp tay mỉm cười: 

 

“Thí chủ đến rút quẻ sao?”

 

Tôi cúi chào đáp “không phải”. Vốn dĩ tôi đến đây chỉ vì muốn cầu Phật phù hộ cho công việc suôn sẻ nên cũng không quan tâm đến viếc rút quẻ lắm.

 

Ấy vậy nhưng khi Thịnh Kim Nguyệt nghe thấy có thể rút quẻ thì giãy lên đòi tôi rút cùng: “Chị ơi, chúng mình đã tốn công đến đây rồi, chị rút quẻ với em đi. Một quẻ thôi mà, quẻ tình duyên á.”

 

Tôi liếc nhìn cô ấy: “Cô mà cũng cần cầu Phật về đường tình duyên cơ đấy?” 

 

Với kinh nghiệm bao năm đi quyến rũ người khác của cô nàng thì đến đây cầu Đức Phật, Đức Phật còn từ chối nhận nữa là.

 

“Thôi mà, đừng phá hỏng bầu không khí thế chứ! Đi, mình đi rút quẻ nào!”

 

Hoà thượng cười mỉm: “Vậy xin hai vị thí chủ hãy ghi tên người mình thích lên quẻ rồi đến lạy Phật xin kết quả.”

 

Thịnh Kim Nguyệt nhanh chóng viết tên “Thích Dạ” lên quẻ. Thấy vậy, tôi chỉ im lặng, nhưng trong lòng lại cảm thấy nghẹn ngào khó tả.

 

“Đi thôi.” Thịnh Kim Nguyệt không để ý đến việc tôi còn chưa viết mà đã kéo tôi quỳ xuống trước tượng Phật.

 

Tôi lặng lẽ nhìn bóng lưng của cô ấy, thấy cô ấy lắc ống quẻ một cách thành kính mà lòng chua xót.

 

“Được rồi!” Thịnh Kim Nguyệt nhặt quẻ bói rơi lên, phấn khích mang đến cho vị hoà thượng kia.

 

Tôi nhìn chằm chằm những quẻ bói vương vãi trên mặt đất đến mức ngẩn ngơ.

 

Tôi nhặt một quẻ, lật lại, đáng tiếc đó không phải con số tôi cần.

 

Nhìn xem, ngay cả Đức Phật cũng biết rằng chúng tôi không có duyên.

 

Bất chợt, một bàn tay mảnh khảnh, trắng trẻo hiện ra trong tầm mắt tôi. Bàn tay ấy lấy quẻ bói từ tay tôi rồi nhét nó vào lại ống xóc. Tôi ngẩng đầu lên thì thấy Thích Dạ đang ngồi bên cạnh. Anh thờ ơ đưa ống xóc tới trước mặt tôi: “Lắc lại đi.”

 

“???” Được lắc lại hả?

 

Ánh mắt Thích Dạ lấp lánh, giọng điệu đầy thuyết phục nói: “Lúc xóc quẻ nhớ nghĩ đến tôi, lắc lắc mấy lần là được ngay.”

 

Tôi lạnh lùng liếc nhìn anh, chế nhạo: “Anh tưởng anh đang đi mua đồ ở tiệm tạp hoá hả?” 

 

Thích Dạ nhún vai, không quan tâm: “Ở đây sắp số theo thứ tự. Tôi không thể đổi số của mình được.”

 

Ghê quá!

 

Má nó chứ số với chẳng phận, vận mệnh của tôi là do tôi định đoạt.

 

Tôi vừa định đứng dậy thì tay bị anh giữ lại. Thích Dạ nhướn mày khiêu khích: “Sao nào, không dám à?”