Chương 5 - Truth or dare

Trong lúc trợ lý đi tìm thợ trang điểm thì phiếu nhiệm vụ của tổ chương trình cũng được đưa đến.

 

Mùa đầu tiên có tổng cộng bảy nhóm, trong tập đầu tiên, tổ chương trình đã ghép 14 khách mời nam và nữ theo cặp sau khi tìm hiểu về tính cách và quan điểm trong việc lựa chọn bạn đời của từng người.

 

Sau hai ngày một đêm hẹn hò riêng, cặp đôi có thể quyết định tiếp tục hẹn hò hoặc chọn lại bạn cặp mới.

 

Thẻ nhiệm vụ tôi nhận được ngày hôm nay chính là để dành cho hoạt động này, trong đó có ghi bạn cặp của tôi trong hai ngày tới.

 

Tôi ngồi trước gương mở phong bì, trong lòng không ngừng cầu nguyện: Chỉ cần không phải là Thích Dạ thì ai cũng được!

 

Thế nhưng ông trời không chiều lòng tôi, hai chữ “Thích Dạ” được viết ngay ngắn xuất hiện trong tầm mắt tôi.

 

Cái quái gì vậy!? Tờ giấy ghi tiêu chuẩn bạn đời lý tưởng của bản thân mà tôi đưa cho tổ chương trình đã né tất cả mọi điều có liên quan tới Thích Dạ rồi cơ mà?

 

Giờ đổi bạn cặp được không nhỉ?

 

Tôi dám chắc việc này có điều mờ ám!!!

 

6.

 

Những vị khách còn lại đã lên xe theo cặp và đến địa điểm hẹn hò do tổ chương trình chỉ định, chỉ còn xót lại tôi và Thích Dạ đứng ở cửa nhìn nhau.

 

“Không đi à?” Thích Dạ hất cằm về phía chiếc xe đậu sẵn phía ngoài.

 

Lúc đó máy quay hướng tới phía tôi nên tôi không thể bày tỏ sự bất mãn, chỉ đành nở một nụ cười gượng gạo.

 

Ánh mắt Thích Dạ nhìn theo tôi, trông anh có vẻ thích thú lắm.

 

Đến lúc anh ngồi vào trong xe rồi mà tôi vẫn đang đứng lưỡng lữ ở cửa xe. Thấy vậy, anh cười mỉa: “Đứng đó làm gì vậy, muốn tôi bế em lên xe à?”

 

Anh vừa dứt lời, da gà da vịt của tôi đã rơi đầy đất. Tôi cắn môi, kéo nhẹ váy lên cho gọn gàng, nhanh nhẹn trèo lên xe.

 

Chiếc váy đen bằng vải tuyn khẽ cọ vào chân anh.

 

Thích Dạ liếc mắt nhìn, trên môi là nụ cười nom xấu xa vô cùng.

 

“Anh cười cái gì?” Tôi tránh máy quay, nói thẳng.

 

Anh trầm tư nhìn tôi: “Lần sau đừng mặc kiểu váy này nữa.”

 

“Cần anh quan tâm à?”

 

Tôi ngồi xuống bên cửa sổ, lườm nguýt anh một cái rồi quay đi.

 

Tôi không muốn nhìn khuôn mặt đó thêm một phút giây nào nữa. Tôi sợ nếu mình nhìn lâu quá thì sẽ không chịu nổi mà lao vào xé xác anh ta.

 

Bên tai tôi chợt vang lên tiếng cười nhỏ, nhưng vì đang trong xe kín nên nghe rất rõ.

 

Tôi không biết tại sao anh lại làm thế, cũng không muốn biết tại sao.

 

Ngồi trên xe suốt hai tiếng, tôi không nhìn anh một giây nào, nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ chán rồi thì ngủ.

 

Mãi đến khi xe dừng lại, tôi mới được người của chương trình đi cùng đánh thức.

 

Ngay khi ra khỏi xe, tôi ngỡ ngàng và choáng váng.

 

Khu nghỉ dưỡng lãng mạn, sang trọng như lời hứa đâu? Sao lại biến thành trang trại rồi!?

 

Nhìn thoáng qua, nơi đây có mấy căn nhà gỗ, cạnh đó là một vườn cây ăn quả rộng lớn, có một vùng đất ẩm ướt vừa mới được canh tác nhưng chưa gieo hạt.

 

Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao Thích Dạ lại nói tôi không nên mặc váy lúc chuẩn bị đi.

 

“Tại sao chúng ta lại đến đây?” Tôi nhìn anh, trên mặt hiện lên dấu hỏi chấm to đùng.

 

Thích Dạ nhẹ cười: “Xin lỗi, tay tôi không được đỏ lắm nên đã bốc trúng nơi này.”

 

Là xin lỗi dữ chưa? Tôi dám cá là anh ta cố ý!!! Tôi muốn đè đầu anh ta ra chửi lắm rồi mà vẫn phải kìm lại.

 

Muốn trả thù tôi à?

 

Trước ống kính, tôi giận nhưng không dám nói.

 

Thích Dạ vui mừng: “Em đừng trách tôi. Thấy em mãi không đến bốc thăm nên tổ chương trình đã bảo tôi bốc bừa một cái.”

 

Ồ, thì ra là lỗi của tôi à? 

 

“Thôi mà, đừng tức giận.” Anh ra vẻ dịu dàng, kiên nhẫn dỗ dành tôi.

 

Thấy anh ta nhẹ nhàng thế khiến tôi bất ngờ đến quên cả khịa lại. Thích Dạ cũng không quan tâm tôi có trả lời hay không, anh ta hếch cằm về phía sau tôi, nói: “Chắc em khát rồi nhỉ? Tôi đi mua cam cho em nhé.”

 

Khi ấy, não tôi vẫn đang trong tình trạng cháy máy, thấy anh nói vậy thì quay đầu theo bản năng.

 

Ở đó có một quán bán cam bên đường, chắc là một người trồng trái cây gần đó đem ra bán cho người qua đường.

 

Khi tôi thấy người quay phim đang cố hết sức để nhịn cười thì mới dần nhận ra ẩn ý của câu chuyện.

 

Mẹ chó, thằng đểu này dám lợi dụng tôi!