Chương 23 - Truth or dare

Haizzz, biết sao giờ, tôi chỉ có thể nhìn Úc Chi Châu với ánh mắt thương cảm rồi giữ im lặng.

 

Úc Chi Châu xoa giữa hai đầu lông mày: “Bé ngoan, em nghĩ mà xem, tiền do anh kiếm được đều về túi em hết mà.”

 

“Anh nghĩ em thiếu tiền?”

 

“...”

 

Thích Đình hỏi: “Anh còn yêu em không?”

 

Không biết vì sao, khi Úc Chi Châu nghe được câu hỏi này thì lại trở nên hưng phấn.

 

Gã nắm lấy tay cô gái, gật đầu liên tục: “Anh yêu em, đương nhiên là anh yêu em rồi. Anh sẽ bảo người chấm dứt hợp đồng đó ngay lập tức”.

 

“Điều kiện?”

 

“Hôn anh đi rồi anh nghe lời em.”

 

Thích Đình cười vui vẻ, kiễng chân lên, ôm cổ gã mà hôn.

 

“Eo ơi.” Thịnh Kim Nguyệt xoa xoa cánh tay, hét lên.

 

Tôi không muốn nhìn nên đã cúi đầu xuống.

 

Ai lại không ghen tị với kiểu tình yêu được ưu ái trước đám đông như này?

 

Thích Đình và Thịnh Kim Nguyệt tiếp tục đánh nhau, trong khi đó thì tôi và Úc Chi Châu ngồi trên sofa nhìn nhau.

 

“Trông cô Kiều có vẻ vẫn ổn nhỉ.” Úc Chi Châu bắt chéo chân, cười đểu.

 

Tôi trợn mắt, không thèm trả lời gã.

 

Lúc này, Thích Đình tình cờ quay người sang đây, cô đã uống rất nhiều rượu, mặt đỏ bừng nhưng đôi mắt lấp lánh ánh nước.

 

Cô gái nắm lấy tay tôi mà nói: “Chị dâu, chị phải tin em, anh trai em thực sự rất yêu chị.”

 

Tôi thấy buồn cười trước sự nghiêm túc của cô ấy: “Sao vậy, anh trai em nhờ em thông não cho chị à?”

 

“Không ạ.” Cô lắc đầu như trống bỏi: “Anh ấy chẳng bao giờ nhắc chuyện của hai người, nhưng em biết mấy năm nay anh ấy vẫn luôn rất tự trách.”

 

Người uống nhiều thường hay nói nhiều, thấy cô ấy nóng lòng muốn nói nên tôi cũng không ngắt lời.

 

“Từ nhỏ anh trai em đã bị ám ảnh bởi hai thứ: đua xe và chị.”

 

“Bố mẹ anh ấy phản đối kịch liệt việc anh ấy đua xe, đồng thời cũng ngăn cản anh ấy ở bên chị. Vì thế mà anh ấy và gia đình đã xảy ra xích mích.”

 

Tôi rất ngạc nhiên trước chuyện này.

 

Tôi nhớ ngày hôm đó Thích Dạ đã nói rằng có một thời gian anh ấy rất nghèo, hóa ra thật.

 

Nhưng anh ấy chưa bao giờ nói điều này với tôi, thậm chí còn không biểu lộ một chút cảm xúc nào.

 

“Anh ấy tập luyện rất chăm chỉ và liên tục tham gia các cuộc thi. Ngoài việc thực hiện ước mơ, anh ấy còn muốn kiếm tiền. Lúc đó anh ấy luôn nói rằng không thể để chị phải chịu bất công khi ở bên anh ấy.”

 

Nói đến đây, Thích Đình không khỏi thở dài: “Thực ra em vẫn thấy tiếc cho hai người. Tới khi sự nghiệp của anh ấy được bố mẹ chấp nhận thì hai người lại chia tay.”

 

Có những bí mật được giấu trong tối mà tôi không hề hay biết.

 

Thích Dạ đã chứng minh bản lĩnh của mình bằng sự chăm chỉ và thành tích, đồng thời cũng chứng tỏ tình yêu của mình với bố mẹ sau 5 năm.

 

Người đàn ông này thực sự rất ngu ngốc.

 

Có lẽ tâm trạng không tốt nên tôi đã uống khá nhiều.

 

Khi bữa tiệc kết thúc, ba người chúng tôi đã say không biết trời đất, bắt đầu trò chuyện bất chấp hình tượng, quy mô của chủ đề cũng ngày càng rộng.

 

Úc Chi Châu đã cố gắng đưa Thích Đình đi nhiều lần nhưng lần nào cũng bị cô ấy đánh.

 

Gã chỉ có thể đứng bên cạnh cảnh cáo tôi và Thịnh Kim Nguyệt: “Hai người đừng dạy hư bé yêu của tôi.”

 

“Nói chuyện như nào?” Cửa bị đẩy ra, Thích Dạ bước vào.

 

Úc Chi Châu sửa kính: “Mang bạn gái của anh đi nhanh đi, tôi đau đầu lắm rồi.” 

 

Tôi say khướt nghiêng đầu, vừa lúc Thích Dạ cúi người, khoảng cách giữa chúng tôi chỉ là mấy centimet. Hơi thở của tôi nóng bừng, đầy mùi rượu.

 

Thấy tôi say, Thích Dạ đùa: “Em còn nhận ra anh là ai không?”

 

Tôi gật đầu: “Tên dở người.”

 

27.

 

Thích Dạ khựng lại mấy giây rồi cười lại càng tươi hơn: “Đúng đúng, anh là kẻ dở người.”

 

Anh giữ mặt tôi, nhỏ giọng dỗ dành: “Bây giờ thằng này sẽ đưa em về nhà, nhé?”

 

Đột nhiên, tôi nhớ về ngày tổ chức tang lễ mẹ tôi.

 

Đám đông giải tán, tôi vẫn khóc. Hoàng hôn đỏ như máu, thế giới trở nên yên tĩnh, chỉ còn Thích Dạ bên cạnh tôi.

 

Anh ôm tôi, mắt đỏ hoe, không nói lời nào nhưng lại cho tôi cảm giác an toàn.

 

Khoảnh khắc đó, cái ôm của anh quá ấm áp, tới nỗi khiến tôi ảo tưởng rằng người này sẽ ở bên cạnh tôi đến hết cuộc đời. Lúc đó trong đầu tôi chỉ có một ý nghĩ duy nhất: Kiếp này của tôi sẽ chỉ bên anh.

 

Ai biết rằng sau đó chúng tôi lại chia tay.

 

Mũi tôi chua xót: “Thích Dạ, em nhớ mẹ.”