Chương 11 - Truth or dare

13.

 

“Quan trọng lắm chứ!” Tô Trạch tỏ vẻ không vui trước thái độ của tôi: “Fan hai bên cắn nhau lâu vậy rồi, lần này phải phân thắng bại. Xét đến việc em là nghệ sĩ dưới trướng anh, em nhất định phải thắng.”

 

Tôi quay người nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng tối bao trùm cả thành phố. Lòng tôi tràn đầy những cảm xúc phức tạp.

 

Khi chia tay với Thích Dạ, tôi muốn giữ thể diện của mình trước mọi người nên chưa bao giờ tôi nhắc đến hay nói một lời nào với anh ấy.

 

Có lẽ do đã kìm nén quá lâu, lần này gặp lại, tôi thấy mình yếu lòng vô cùng.

 

“Chẳng lẽ,” Tô Trạch nghi hoặc: “Em vẫn còn nhớ thương cậu ta đó ư?”

 

Nghe vậy, tôi lặng lẽ cau mày.

 

Màn đêm ngoài kia ép tôi đến mức không thở nổi.

 

Tô Trạch ở đầu bên kia lại trở nên tức giận: “Kiều Hảo, tỉnh táo lại ngay cho anh! Đừng bị cậu ta lừa nữa. Cậu ta có gốc có gác, chơi chán rồi vẫn có thể dễ dàng thoát ra. Còn em, em không có gì cả!” 

 

Anh ấy nói đúng.

 

Nếu Thích Dạ muốn thoát khỏi mối quan hệ này thì rất dễ; đổi lại là tôi thì dù thương gân tổn cốt có khi cũng không thoát được.

 

Không đáng.

 

Tô Trạch dặn đi dặn lại tôi: “Anh không cấm đoán gì em. Em tìm bừa một người trong chương trình mà hẹn họ với người ta anh cũng không quan tâm. Chỉ riêng mình Thích Dạ là không được, em nghe rõ chưa?”

 

“Em không muốn yêu đương.” Tôi trả lời rất dứt khoát rồi tắt máy ngay lập tức. Bị quấy rầy cả tiếng, cả tâm trí lẫn thể xác tôi đều trở nên rất mệt mỏi.

 

Chuông cửa reo lên, không hiểu sao tôi có linh cảm người đến chính là Thích Dạ.

 

Thế là tôi nằm yên, nhưng anh ấy vẫn cố chấp bấm chuông, như thể tôi không mở cửa thì anh ấy cũng không đi.

 

Đêm đã khuya, tiếng chuông cửa rất vang. Nếu tôi không ra mở cửa thì tất cả mọi người ở tầng này sẽ biết Thích Dạ đang ở trước cửa phòng tôi.

 

Tôi không đứng dậy mà chỉ dùng điều khiển để mở cửa.

 

Khi Thích Dạ bước vào, anh vẫn mặc chiếc áo khoác đen hồi sáng, có vẻ như anh vừa từ bên ngoài về, mái tóc ướt đẫm sương thu.

 

Dưới ánh đèn cam ấm áp, anh giơ một quẻ bói tới trước mắt tôi.

 

Trên đó là số 81 được viết bằng mực đỏ. 

 

Tôi không thể tin được mà ngước nhìn anh. Thích Dạ không còn vẻ kiêu ngạo và ngang ngược nữa, trong đôi mắt đen hiện lên sự cố chấp khó tả.

 

“Nửa đêm anh chạy lên núi để lấy một quẻ bói vô dụng?”

 

Ở bên anh nhiều năm như vậy, tôi không biết anh tin Phật cơ đấy.

 

Là bởi vì tôi không hiểu anh, hay là do anh bị tà linh ám?

 

Thích Dạ thỏa mãn nói: “Kiều Kiều, không phải chúng ta không có duyên.”

 

Anh ấy nhất quyết phải chứng minh rằng giữa tôi và anh ấy có duyên ư?

 

Cảm xúc trong lòng tôi lẫn lộn, tôi không biết rõ đó là cảm xúc gì, chỉ thấy buồn cười và khó chịu.

 

“Vị hòa thượng kia nói, nếu tôi xóc được số 81, người tôi nhớ sẽ ở ngay trước mặt tôi.” Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, đặt quẻ bói vào trong.

 

Tay tôi run rẩy, đờ đẫn nhìn chằm chằm quẻ bói trong tay.

 

Bất chợt, tôi hất tay anh ra: “Thích Dạ, anh bị điên à?” 

 

Quẻ bói trong tay rơi xuống cạnh chân anh. Lòng tôi giờ rất hỗn loạn, vết sẹo cũ đang lành lại bị rách ra.

 

Lời nói dần trở nên cay đắng: “Anh làm việc này để làm gì?”

 

Anh im lặng, đôi mắt đầy buồn bã.

 

“Anh không thấy buồn cười sao?” Tôi gần như gào lên: “Việc chúng ta chia tay chẳng liên quan quái gì đến Phật cả. Anh có thể đừng trẻ con thế nữa được không?”

 

Với sự hiểu biết của tôi với anh, tôi chẳng thể ngờ anh lại làm ra điều điên rồ đến vậy.

 

Một chàng trai ương bướng, không quan tâm đến bất cứ điều gì đôi khi lại rất ngây thơ.

 

Thích Dạ đứng đó để tôi trút giận xong, rồi cúi xuống nhặt quẻ bói lên.

 

Ánh sáng lờ mờ hắt lên khuôn mặt anh, trong mắt cũng là sự dịu dàng trước giờ chỉ dành cho tôi.

 

“Kiều Kiều, một nghìn không trăm mười ba ngày, mỗi ngày trôi qua, anh đều nhớ em.”

 

Đôi mắt anh chứa đầy sự chân thành và cố chấp: “Anh đã nghe lời em, nỗ lực để trở thành một người tốt hơn rồi mới dám đến tìm em.”

 

Có thể người khác sẽ thấy nó thật ngọt ngào, nhưng đối với tôi, lời đó như liều thuốc độc đắng ngắt.

 

Tôi muốn cười nhưng mắt tôi cay cay.

 

Cuối cùng, anh không kìm được mà cẩn thận ôm lấy tôi.

 

Giọng anh khàn khàn, nói như mê hoặc bên tai tôi: “Kiều Kiều, em có thể cho anh một cơ hội nữa được không?”