Chương 7 - Trừng trị kẻ vô ơn trong đợt nóng kinh hoàng
Kể từ khi phát hiện tài nấu ăn của tôi chỉ dừng ở mức ăn được, Hà Phóng Vân đã chủ động tiếp nhận việc nấu nướng.
Vậy nên, tôi phụ trách rửa rau trước bữa, rửa chén sau bữa, còn cô ấy phụ trách thái xào nấu.
Tận thế nhiệt độ cao bên ngoài dường như không hề ảnh hưởng gì đến chúng tôi.
Ngược lại, hai người vốn trước giờ chưa từng có giao tiếp với nhau, trong căn nhà an toàn do chính tay tôi tạo ra này, lại có được khoảng thời gian thoải mái hiếm có.
Tôi ăn món thịt kho tàu Hà Phóng Vân nấu, đậm đà, mềm nhừ.
Gắp hai miếng đặt lên cơm, rồi chan thêm một muỗng nước thịt, trộn đều ăn cùng cơm, ngon đến mức không nói nên lời, chỉ có thể xuýt xoa “ngon quá ngon quá”.
Còn bên phía Trần Giai và Vương Vĩnh Chí, mỗi ngày họ chỉ có cơm chiên các kiểu.
Ban đầu còn có thịt và trứng, sau đó chỉ còn cơm chiên xì dầu.
Chẳng bao lâu, cả hai đều có những phản ứng khác nhau.
Buồn nôn, nôn mửa, tiêu chảy, chán ăn, sốt cao...
Vương Vĩnh Chí còn tưởng là do ngày nào cũng ăn cơm chiên xì dầu, ăn đến mức dạ dày không chịu nổi.
Đợi triệu chứng vừa đỡ hơn chút, hắn liền ép Trần Giai ra ngoài mua đồ.
Nhưng hắn không biết, đây mới chỉ là những triệu chứng ban đầu sau khi hấp thu aflatoxin.
Nếu không kịp thời chữa trị, vài ngày sau, họ sẽ xuất hiện một loạt triệu chứng nghiêm trọng như đau gan, gan lách sưng to, phù chân, chảy máu đường tiêu hóa, rối loạn chức năng đông máu, v.v.
Trong video giám sát, Trần Giai vừa nôn xong, gương mặt vốn ngày thường tinh tế xinh đẹp giờ đây tái nhợt, còn lộ ra vẻ vàng vọt không khỏe mạnh.
Vương Vĩnh Chí túm tóc cô ta, đẩy cô ta ra ngoài cửa.
Trần Giai bị hắn kéo mà khóc nức nở.
「Huhu bên ngoài nóng thế này, làm sao mà em ra ngoài được?」
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi tận thế nhiệt độ cao, nhiệt độ đã gần chạm ngưỡng 60 độ, có người đã thử nghiệm, nhiệt độ bề mặt thậm chí đạt tới 80 độ.
Lúc trước tôi thuê chiếc xe bán tải lớn đó, một là vì không gian rộng, hai là do chủ xe trước thích đi du lịch tự lái, thường xuyên lái chiếc xe này chạy trong sa mạc, do đó lốp xe đã được thay toàn bộ thành loại chịu nhiệt tốt nhất.
Với thời tiết hiện tại, lốp xe thông thường cũng chưa chắc chịu được, nếu mà con người đi bộ ngoài đường thì sống sót hay không thật sự khó nói.
Hai người này vài ngày trước còn ngọt ngào như mật, giờ đây Vương Vĩnh Chí ra tay không chút do dự.
「Cô không ra ngoài thì chúng ta ăn gì? Ngày nào cũng ăn cơm trộn xì dầu đến phát ói rồi!」
「Cô còn trừng mắt nhìn tôi làm gì, bộ dáng như thế này còn muốn đá tôi rồi tìm người khác à?」
「Cô soi gương mà nhìn, bây giờ ngoài tôi ra, còn ai thèm cô nữa.」
Những lời của Vương Vĩnh Chí khiến Trần Giai không còn gì để phản bác, chỉ có thể cúi đầu khóc nức nở.
Vương Vĩnh Chí lại giơ chân đá cô ta hai cái, trực tiếp đá cô ta ra ngoài cửa.
Sau đó, “ầm” một tiếng cửa đóng sầm lại.
Tôi chuyển góc quay sang camera ngoài cửa nhà, Trần Giai quỳ trước cửa vừa khóc vừa đập cửa.
Cũng giống như kiếp trước, cánh cửa đó không hề được mở ra. Nhưng điều khác biệt là, người bị nhốt bên ngoài lúc trước là tôi.
Còn kiếp này, người bị nhốt bên ngoài là cô ta.
Trên đời này không có cảm thông thực sự, chỉ có để cô ta trải qua những đau khổ mà tôi từng chịu, có lẽ cô ta mới có thể thấu hiểu được sự bất lực và sợ hãi của tôi lúc đó.