Chương 8 - Trùng Sinh Ta Để Lại Thư Hòa Ly
Căn phòng im lặng không một tiếng động.
Tống Nghệ Hề xoay người, nhìn Lâm Thụy Hiên dưới ánh trăng sáng cách đó không xa.
Không biết đã qua bao lâu, giọng nói trầm thấp của nàng vang lên trong căn phòng tĩnh lặng.
“Lâm Thụy Hiên, ta thật sự muốn cùng chàng sống thật tốt từng ngày, cũng thật sự muốn giúp chàng quay lại chiến trường một lần nữa.”
“Chàng có thể nào tin ta một lần, một lần thôi cũng được…”
Nói đến cuối câu, giọng nàng cũng mang vài phần bi ai, mặc dù vậy Lâm Thụy Hiên là kẻ vô cùng cảnh giác với bất kỳ tiếng động nào vẫn nằm thở đều trên mặt đất, bây giờ lại chẳng có phản ứng gì.
Tống Nghệ Hề cũng không nói gì thêm, khóe mắt lại đỏ lên một lần nữa.
Một lúc lâu sau.
Lâm Thụy Hiên cũng không quay lại giường.
Mối quan hệ giữa hai người, quanh đi quẩn lại, lại quay về xuất phát điểm.
Hôm đó, đại lộ Chu Tước, chỗ ngồi cạnh cửa sổ ở lầu hai trong một quán trà.
Sương Nguyệt quận chúa vô cùng khó hiểu: “Nghệ Hề! Có phải đầu tỷ bị úng nước rồi không, sao lại vì cái tên võ phu nhàm chán đó mà buồn lòng vậy!”
Ánh mắt Tống Nghệ Hề u ám, chỉ miễn cưỡng nở một nụ cười.
Sương Nguyệt nhìn thấy điều này, mới hiểu ra nàng thật sự đã động tình rồi, trong khoảnh khắc đó chẳng nói gì thêm.
Một hồi sau, Sương Nguyệt tự rót cho mình một chén trà, nhẹ nhàng nói: “Chuyện tình cảm là thứ không thể lường trước được, trái tim nam nhân đã thuộc về người khác, tỷ có cố gắn thế nào cũng là phí công vô ích thôi.”
“Huống hồ, chuyện lần trước tỷ vì hắn mà bị bệ hạ quở trách, hắn còn đối xử với tỷ như vậy, có thể thấy hắn cực kỳ vô tình với tỷ!”
Nghe đến đây…
Tống Nghệ Hề vẫn không chịu được mà biện hộ: “Lúc đó, ta không phải vì Lâm Thụy Hiên, mà là vì ta thành tâm khuyên nhủ phụ hoàng, nếu tiếp tục dung túng cho Hung Nô, sơn hà sẽ khó giữ.”
Nghe vậy, Sương Nguyệt lại im lặng một lần nữa.
Một lúc sau, cô mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ: “Mặc dù trong lòng tỷ có vạn dân, nhưng trên cái thế giới này, nữ tử như chúng ta thì có thể thay đổi được gì chứ?”
Tống Nghệ Hề hết sức kinh ngạc, lần đầu tiên nàng thấy được, hóa ra Sương Nguyệt vô âu vô lo của ngày thường cũng đã nhìn thế sự một cách rõ ràng như vậy.
Sương Nguyệt lại cười nói: “Cho nên là, công chúa, sao tỷ không giống muội này, mặc chuyện tương lai đi, cứ tận hưởng hiện tại đã!”
Tống Nghệ Hề nghe xong những lời này chỉ biết cười khổ.
Nàng đã sớm biết ba năm sau sẽ nước mất nhà tan, sao nàng có thể không nói đến chuyện tương lai được.
Ngay thời điểm này.
Bên ngoài quán trà có một tiếng mã binh cấp báo truyền tới…
“Báo!”
“Báo! U Châu thất thủ! Hung Nô phát động tổng tiến công! Biên giới mất sáu thành liên tục!”
“Bốp” một tiếng!
Chén trà trong tay rơi xuống đất, sắc mặt Tống Nghệ Hề trắng bệch.
8.
Chẳng màng gì nữa, Tống Nghệ Hề lập tức đi tìm Lâm Thụy Hiên.
Nhưng vừa bước khỏi quán trà, một giọng nói kinh hãi đã chặn nàng lại!
“Công chúa! Không xong rồi!”
Tên quản sự trong nội phủ vừa lớn tiếng hét vừa thở hổn hển chạy tới, lo lắng đến toát cả mồ hôi: “Phò mã bị bệ hạ bắt giam vào ngục rồi!”
“Chuyện gì?” Tống Nghệ Hề liền hoảng sợ.
Quản sự đáp: “Tướng quân thủ thành ở biên quan vốn là thuộc hạ của phò mã, hôm nay biên quan thất thủ, bệ hạ muốn trừng phạt phò mã!”
Hoang đường!
Tống Nghệ Hề không thể ngờ rằng phụ thân nàng lại hồ đồ đến thế!
Nàng nghiến răng nghiến lợi: “Vào cung!”
Tiến vào cung.
Hoàng đế đương nhiên cũng biết nàng đến vì lý do gì, trực tiếp đóng cửa không gặp.
Bầu trời phủ đầy mây bao phủ, giông bão đang kéo đến.
Tống Nghệ Hề nhìn cánh cửa thư phòng đã khép lại, trực tiếp quỳ xuống trước cửa.
“Phụ hoàng! Nhi thần cầu xin người thả phò mã ra!”
Mưa lớn đã bắt đầu đổ xuống, Tống Nghề Hề run rẩy cả người vì lạnh.
Mưa xối xả cả đêm.
Tống Nghệ Hề cũng đã quỳ như vậy suốt cả đêm.
Gương mặt nàng trắng bệch, dường như sắp ngất đi, nhưng không biết dựa vào động lực gì mà nàng lại kiên trì đến vậy.
Cho đến sáng sớm ngày hôm sau, mưa gió đã ngừng hẳn.
Cửa lớn thư phòng từ từ mở ra.
Hoàng đế bước ra với vẻ mặt bình tĩnh, đi đến trước mặt nàng hỏi: “Nghệ Hề, từ lúc nào con đã trở thành đứa không hiểu chuyện như vậy?”
“Phụ hoàng…” Tống Nghệ Hề bi thương vô cùng, liên tục dập đầu lạy, “Hôm nay Hung Nô xâm lược, khắp triều này ngoài phò mã ra làm gì còn ai có thể cứu nước thoát khỏi nguy nan? Thay vì phụ hoàng trừng phạt, không bằng để chàng đánh đuổi Hung Nô trước, rồi hãy định tội!”
Hoàng Đế đã thay đổi sắc mặt đôi chút, sau một lúc suy nghĩ, ông đã lạnh lùng phẩy tay áo.
“Cho người truyền lệnh! Lệnh cho phò mã Lâm Thụy Hiên từ nay dẫn quân đánh lại Hung nô! Tội mất thành lần này, ngày sau lại đinh!”