Chương 4 - TRÙNG SINH KHI ĐANG ĂN LẨU

“Có người ba nào lại nói con gái mình là trộm chứ? Hắn đang nói dối đó!” “Người đàn ông này ánh mắt hung ác, nhìn là biết không phải người tốt.”

 

“Trời ơi, trong túi hắn có một con dao, mọi người cẩn thận!”

 

……………………..

 

Không nghĩ tới ông ta lại mang theo dao, rõ ràng là để đối phó tôi.

 

Thật là tàn nhẫn.

 

Tôi thật sự là con gái ruột của ông ta sao, tôi không tin có người ba nào như vậy.

 

Ông ta trừng mắt nhìn tôi: “Nó là con gái ruột của tôi, hôm nay tôi đến dẫn nó về nhà.”

 

Tôi mặc kệ ông ta, nhìn về phía mấy bạn học: “Mấy bạn giúp tôi xem trên người ông ta còn có gì nguy hiểm không, đây là trường học, ti6 lo lắng cho sự an toàn của mấy bạn.”

 

10.

 

Các bạn học rất nhiệt tình, trong nháy mắt đã tìm được chiếc khăn tay và một chai chất lỏng.

 

Ông ta dùng sức giãy giụa, mặt đầy phẫn nộ: “Tụi mày đang phạm pháp đó, tao muốn tố cáo tụi mày, còn muốn nói với trường học, đuổi hết tụi mày.”

 

Ông ta đang uy hiếp mọi người.

 

Tôi hừ lạnh một tiếng: “Đây là trường học, trên người ông có đồ nguy hiểm, ông mới chính là kẻ phạm pháp, chúng tôi đang giúp mọi người ngăn cản kẻ xấu như ông.”

 

Lúc này có một bạn học tò mò, cầm khăn lên ngửi thử. Cả người lập tức choáng váng, lảo đảo. Nếu không phải có bạn học kế bên đỡ lấy, chắc chắn là té ngã rồi.

 

Bạn học đó ngất đi, ba tôi lập tức hoảng sợ.

 

Trong lúc mọi người còn đang hoang mang, ông ta liền thoát khỏi vòng vây.

 

Tôi nhanh chóng la to: “Mấy bạn học, hắn muốn trốn thoát, bắt lấy hắn.”

 

Ông ta mới chạy được vài bước đã bi bắt lại.

 

Lần này bị ép chặt hơn.

 

Đang muốn kéo ông ta ra khỏi trường thì mẹ tôi đi tới.

 

Bà ta hung dữ nhìn tôi: “Ngô hiểu Khê, mày có còn là con người không, đó là ba mày đó, mày lại dám đối xử với ông ấy như vậy.”

 

Bà ta quay đầu la lối với đám bạn học: “Bọn mày mau thả chồng tao ra, không thì biết tay tao.”

 

“Tao cảnh báo bọn mày, tụi tao già rồi, không chịu nổi lăn lộn đâu.”

 

11.

 

Không thể không nói, mẹ tôi rất biết cách hù dọa người khác.

 

Xã hội ngày nay, sợ nhất là bị người già tống tiền, trong nhà có bao nhiêu tiền cũng bị họ moi hết.

 

Tôi lạnh lùng nói: “Bọn họ là người xấu, chúng ta đang ngăn cản kẻ xấu, ở đây có rất nhiều người làm chứng, bọn họ có thể đổ tội cho chúng ta sao, mọi người cứ làm đi có gì tôi sẽ tự chịu trách nhiệm!”

 

Tinh thần chính nghĩa sôi sục, mấy bạn nữ cũng đè mẹ tôi xuống đất.

 

Bà ta càng chửi tôi nhiều hơn.

 

Các bạn học bắt đầu giảng tư tưởng Mao Trạch Đông, Chủ nghĩa Mác - Lê Nin cho hai người bọn họ nghe.

 

Ba mẹ tôi tức giận chỉ biết trừng mắt nhìn tôi.

 

Sau khi ra khỏi cổng trường có hai chú cảnh sát đi tới, ba mẹ liền  nháy mắt ra hiệu với tôi.

 

Tôi bật cười, thuốc mê, dao gọt hoa quả đều có đây, còn muốn tôi nói đỡ cho họ nữa sao?

 

Sau khi nói sơ qua tình huống vừa xảy ra, hai chú cảnh sát nhìn ba mẹ tôi một cách lạnh lùng.

 

Bọn họ không chịu thừa nhận còn kêu oan: “Đồng chí cảnh sát, nó là con gái tôi, sau tôi lại có thể hại con gái của mình?” Mặt ba tôi đầy phẫn nộ: “Đây là chuyện nhà tao, ai cũng không được xen dô!”

 

Tôi nghẹn ngào nói: “Chú cảnh sát, họ tính bán tôi qua Myanmar, cháu sợ quá, cháu nghĩ đây không phải là ba mẹ ruột của cháu, chú điều tra giúp con với.”

 

12.

 

Ba mẹ tôi sửng sốt một chút, trong mắt có vẻ hoảng sợ. Quả nhiên là có mờ ám, chẳng trách sao họ lại đối xử với tôi như vậy.

 

Mẹ tôi chỉ vào mũi tôi mà chửi: “Ngô Hiểu Khê, mày có lương tâm hay không? Bọn tao nuôi mày hai mươi mấy năm, mày lại đối xử với bọn tao như vậy, loại phản nghịch như mày nhất định sẽ xuống địa ngục.”

 

Bọn họ đánh chet tôi mà còn đòi lương tâm? Bọn họ mới xứng đáng là người xuống địa ngục.

 

Mặc kệ bọn họ nói thế nào, tôi lấy thuốc mê và dao ra làm bằng chứng cùng họ đi đến đồn cảnh sát.

 

Ba mẹ tôi tính chối nhưng có một đám sinh viên làm chứng.

 

Bọn họ bị cảnh sát tách riêng mà thẩm vấn.