Chương 15 - TRÙNG SINH BÁO THÙ GIA ĐÌNH VÔ ƠN
20
Sau đó, ta không bao giờ gặp lại Bùi Quý Chân nữa.
Tiếp theo, ta dành nhiều tâm trí hơn cho việc kinh doanh.
Cố gắng để việc kinh doanh không tốt không xấu, luôn có thu nhập, âm thầm phát tài.
Nhưng lại bất ngờ tích lũy được khá nhiều chi nhánh.
Mẫu thân ta có một điều đúng, ta có năng khiếu kiếm tiền.
Chỉ là tiền của ta ở kiếp trước phần lớn đều là kiếm được từ những việc nhỏ nhặt, tiết kiệm, sau đó tiết kiệm được lại bị họ tiêu hết không thương tiếc.
Sau Tết Đoan ngọ, Cung Lãng nhớ mẹ già ở nhà, bàn với ta muốn đón mẹ góa đến kinh đô.
Kết quả là đi rồi không trở lại.
Đợi hơn một tháng, ta viết thư hỏi thăm, ai ngờ đợi được không phải thư hồi âm, mà là nha dịch ở huyện Thầm đến bắt ta.
Mặc dù quen biết với nha dịch của Ty binh mã nhưng không chịu nổi nha dịch đó cầm theo văn thư truy nã, mà thân phận của ta đúng là có vấn đề, chỉ có thể giao ta ra trước.
Dù ta đã đủ giàu sang nhưng một khi phát hiện ta là nữ nhi, người nhà mẹ đẻ đến, ta chỉ còn cách bó tay chịu trói.
Tiền bạc không thể giải quyết được.
Họ luôn miệng nói là tìm con gái bị bắt cóc của Giang gia.
21
Lúc này ta mới biết.
Cung Lãng bị giam giữ ở huyện Thầm.
Vì nhà họ Tô tìm người tìm mãi phát hiện ra dấu vết qua lại giữa hắn và ta nên đã bắt hắn với tội danh bắt cóc.
Cung Lãng đã bị giam một tháng.
Bị tra tấn đủ kiểu nhưng vẫn không khai ra tung tích của ta.
Nếu không phải vì lá thư này của ta, họ cũng không biết ta sẽ ở đây.
Ta thở dài, gọi quản gia ở phía sau lại, lấy tiền mua mấy con ngựa nhanh: “Vậy thì cưỡi ngựa về, còn có thể nhanh hơn.”
Nhận của người ta thì phải trả ơn.
Rất nhanh ta đã biết nguyên do.
Sau khi ta đi, không lâu sau, chuyện của mẫu thân ta và Tô lão gia đã truyền ra lời ra tiếng vào, bất đắc dĩ phải cải giá làm thiếp cho Tô lão gia.
Bà đã thay thế vị trí của ta trước đây.
Muội muội ta là Giang Oanh cũng đòi đổi họ vào nhà họ Tô, muốn trở thành tiểu thư được cưng chiều của nhà giàu.
Lúc mới mẻ, Tô lão gia đã tiêu rất nhiều tiền cho họ.
Những lời mẫu thân ta luôn miệng mô tả về vinh hoa phú quý, bây giờ dường như đều đã rơi vào tay họ.
Nhưng rất nhanh, Tô lão gia đã mất hứng thú với mẫu thân ta.
Cuộc sống của hai người bắt đầu khó khăn.
Sau đó mẫu thân ta bắt đầu tìm ta.
Đi đi về về tìm nhiều lần, còn tìm đến nhà Lưu quả phụ, quỳ ở cửa nhà bà ta, bị Lưu quả phụ mắng đuổi đi.
Hơn nửa năm trôi qua, vốn tưởng vô vọng, mẫu thân ta cũng dần tuyệt vọng.
Nhưng ngay lúc này, nhị công tử nhà họ Tô đi buôn đã trở về nhà.
Hắn vô tình nói rằng di nương mới với muội muội mới có chút giống với một tiểu chưởng quầy mà hắn đã gặp.
Lời này đã được mẫu thân ta ghi nhớ.
Ta đã sớm nói bà là người thông minh.
Bà cùng lão già kia bàn bạc suy đoán, cuối cùng Tô lão gia thực sự đã tìm ra được manh mối, cuối cùng tra ra được Cung Lãng, Cung Lãng trông có vẻ không có bối cảnh nhưng nhìn kỹ lại thì khá có tiền.
Tô lão gia với huyện lệnh thông đồng đều động lòng.
Mẫu thân ta khóc lóc ở nha môn, nói rằng lần này đến tìm ta về, là đón ta về hưởng phúc.
Chó cũng không tin.
22
Trước khi lên đường, ngoài việc tìm hai viên quan nhỏ ở kinh đô thường xuyên qua lại để bảo lãnh, ta còn lập tức sắp xếp trạm dịch nhanh nhất gửi thư đến Giao Thành.