Chương 13 - TRÙNG SINH BÁO THÙ GIA ĐÌNH VÔ ƠN

Trên mặt cũng lộ vẻ cấp bách: “Giang tiên sinh lần này lập đại công.”

Ta nhận lấy tờ giấy nợ, xách túi bạc đó lên, lấy ra phần ta nên được, phần còn lại đưa hết cho đội trưởng.

“Đây là vì sao?”

“Ta là thương nhân, đương nhiên là vì làm ăn. Tuy là chiến công nhỏ nhoi nhưng cũng muốn sau này khi đại nhân được tướng quân ban thưởng, có thể có lệnh khen thưởng hay thư tín gì đó —— tương lai đi lại ở phương Bắc này cũng tiện hơn chứ?”

“Được.” Đội trưởng lần đầu tiên nghiêm túc hỏi ta: “Xin hỏi tiên sinh đại danh.”

“Giang Diệu.”

Hắn nghe vậy đột nhiên ngẩng đầu lên, hơi sửng sốt, lần đầu tiên nghiêm túc nhìn ta: “Biểu tự là gì?”

Phụ thân ta đã lấy cho ta chữ khi cập kê: “Thâm vi.”

“Tiểu chưởng quầy nghe giọng điệu là người Nghiêm Châu.”

Bên ngoài có đồng bọn của hắn thúc giục, bọn họ đã mua chuộc được người cùng ra khỏi thành, thời gian có hạn.

Hắn gật đầu: “Hẹn gặp lại.”

Tiếng vó ngựa phi nước đại dần dần biến mất.

18

Thông tin ta đưa ra chỉ cần sử dụng đúng cách, đủ sức thay đổi vận mệnh của Vãn Thành thậm chí là cả phương Bắc.

Kiếp trước, Vãn Thành đã dùng nửa mạng người để kìm chân quân man di, cuối cùng Trấn Bắc tướng quân phản công giành thắng lợi lớn, bảo toàn được Giao Châu.

Đây cũng là việc duy nhất ta có thể làm cho Vãn Thành và phương Bắc.

Chỉ là kiếp này, ta không thể xác định được trong tình huống thông tin đã thay đổi, Giao Châu có xảy ra chuyện gì không.

Vì vậy sáng ngày hôm sau, ta đã thu dọn hành lý, cùng Cung Lãng chuẩn bị lên đường.

Để đảm bảo an toàn, vẫn đi cùng đoàn thương với đội hộ vệ.

Thu dọn xong bên này, bên kia lại gặp đứa trẻ cho bánh bao.

Nó kéo theo mẹ mình đứng chờ ở xa ngoài cửa, thấy ta ra liền chạy tới dập đầu với ta.

Nói rằng nó muốn tự bán mình làm nô, đi theo ta.

Nó nhìn ta đầy mong mỏi, nói rằng mình cũng biết chữ, có thể làm được nhiều việc.

Mẹ nó dịu dàng đoan trang, cũng vội nói rằng mình biết giặt giũ và nấu nướng, cố gắng kìm nén cơn ho, cố gắng đứng thẳng người ốm yếu giả vờ khỏe mạnh, chỉ muốn cho con mình một con đường sống.

Cuối cùng ta để lại một số tiền, giữ cả hai mẹ con lại.

“Đây là tiền để chữa bệnh cho mẹ con, đây là tiền sinh kế của hai người. Còn lại, nếu sau này giá lông thú giảm, con hãy đến tìm Hồ chưởng quầy ở cửa hàng trên phố Xương Môn.”

“Còn lại, hãy cứu tế những người cần giúp đỡ.”

19

Chúng ta không về nhà.

Mà đi thẳng đến kinh đô.

Kinh đô phồn hoa, bất kể biên thành hỗn loạn thế nào, vẫn ca múa bình yên.

Mùa đông năm đó, phương Bắc nổi lên bão tuyết, tuyết rơi trắng xoá, cuối cùng cũng giống như kiếp trước, không, còn tốt hơn kiếp trước rất nhiều.

Không chỉ giữ được Giao Thành, mà cả Vãn Thành và Bình Châu đều nằm chắc trong tay Trấn Bắc tướng quân.

Kiếp này, ông không bị mù, không phải chặt ngón tay cầu cứu, cuối năm trong kinh thành đều là truyền thuyết về tài dùng binh như thần của ông.

Còn nói rằng dưới trướng ông có một quân sư được mệnh danh là Tiểu Gia Cát, có thể tiên đoán trước, lập công không nhỏ.

Kiếp này, bách tính cũng không phải lưu lạc khắp nơi.

Tất nhiên giá lông thú cũng không giảm mạnh.

Đợi ở thành Giao chuẩn bị mua vào giá thấp, Tô Thừa lỗ một khoản tiền lớn.

Hơn nữa vì quân Trấn Bắc đã sớm đánh tan quân man di, số thuốc mua vào giá cao chất đống trong tay, quý nhân ứng trong kinh thành không ra tay, nhà họ Tô đã nhiều lần phái người đến tìm chủ nhà ở kinh thành nhưng không có kết quả.