Chương 6 - Trùm Trường Tra Nam, Hoa Khôi Tiện Nữ

Kiếp trước vào ngày này, tôi đã gặp mấy tên lưu manh, chúng nói năng tục tĩu, còn định cướp tiền của tôi.

Là Đoạn Trạch xuất hiện giúp tôi, đồng thời cũng kéo gần khoảng cách giữa chúng tôi.

Từ đó về sau vào thời điểm này mỗi tuần anh ta đều đưa tôi về nhà.

Bây giờ tôi không còn là cô bé năm xưa nữa, nhiều năm kinh nghiệm xã hội, khiến tôi cảm thấy chuyện này có lẽ không đơn giản như vậy.

Tôi vẫn đi trên con đường đó như thường lệ.

Sau đó cố tình gây gổ với mấy tên lưu manh kia, để chúng cướp mất túi xách của tôi.

Con dao găm từng dọa tôi, thực sự đã cứa vào cánh tay tôi.

Trong túi xách có năm nghìn tiền mặt, là tiền thưởng tôi đạt giải nhất kỳ thi cuối kỳ học kỳ trước, chỉ mới vừa phát gần đây.

Tôi cố ý đến ngân hàng rút những tờ tiền có số seri liên tiếp.

Chỉ trong chớp mắt, máu tươi đã nhuộm đỏ cả ống tay áo trắng của tôi.

Tôi nhân lúc chúng ngẩn người, điên cuồng chạy đi.

Vừa chạy vừa kêu cứu!

Tôi cố ý làm máu tươi dính đầy quần áo.

Nhìn từ xa, rất chói mắt.

Điều buồn cười là, không biết Đoạn Trạch từ đâu đuổi theo, chạy theo tôi.

Tôi trực tiếp xông vào một cửa hàng đang mở cửa, nhờ chủ cửa hàng gọi cảnh sát giúp tôi.

Nói tiền học bổng của tôi bị cướp, đối phương còn đâm tôi bị thương.

Mọi người trong cửa hàng lập tức vây quanh, mọi người thường có thiện cảm với học sinh, đặc biệt là học sinh học giỏi.

Đoạn Trạch luống cuống vượt qua đám đông tìm thấy tôi, giả vờ quan tâm nói: “Lê Lê, cậu không sao chứ!

“Sao thế? Vừa nãy tớ định chạy đến giúp cậu, cậu đã chạy mất rồi! Mất bao nhiêu tiền? Tớ bù cho cậu, báo cảnh sát thì không đáng đâu! Lỡ như mấy người đó theo dõi cậu trả thù cậu thì sao?”

Ông chủ cửa hàng cảm thấy có gì đó không ổn, đứng chắn giữa tôi và anh ta, cười nói: “Bạn học nhỏ, cậu lo xa quá rồi! Trật tự trị an ở Nam Thành chúng tôi vẫn luôn tốt, phải tin vào xã hội pháp trị, chú đã giúp các cháu báo cảnh sát rồi!”

“A! Lê Lê! Cái này… cái này không cần thiết đâu! Vài người đó cũng chỉ trạc tuổi chúng ta thôi, như vậy sẽ hủy hoại cả cuộc đời của họ.”

Anh ta hoảng hốt cố gắng thuyết phục tôi.

9.

Rốt cuộc vẫn còn nhỏ tuổi, không giấu được chuyện, mấy vị khách trong cửa hàng thấy anh ta như vậy, liền đè anh ta xuống đất.

“Thằng nhóc, các người là đồng bọn đúng không! Sao mày cứ giúp chúng nói chuyện?”

“Không phải! Không phải! Lê Lê, cậu biết mà, sao tớ có thể, cậu nói với họ đi!” Anh ta cầu cứu nhìn tôi.

Tôi bịt chặt vết thương, sợ hãi trốn sau lưng bà chủ, bất an nói: “Tôi đã nói rồi, tôi không thích anh.”

“Lê Lê! Lê Lê! Không phải, không phải, cậu nghe tớ nói!” Anh ta còn cố gắng giải thích với tôi.

Thật là ngu ngốc đến buồn cười!

10.

“Thiên hạ hối hả, đều vì lợi mà đến; thiên hạ xô bồ, đều vì lợi mà đi.”

Vài tên lưu manh kia lúc đầu còn muốn nghĩa khí anh em cắn răng nói là do bọn chúng thấy tôi không vừa mắt các kiểu.

Cho đến khi cảnh sát nói với chúng về hình phạt mà chúng có thể phải đối mặt.

Sự việc này không đơn giản chỉ là bắt nạt ức hiếp bạn học.

Mà đã trở thành vụ cướp giật gây thương tích nghiêm trọng.

Lại đúng vào thời điểm Nam Thành đang chuẩn bị xin danh hiệu mười thành phố văn minh.

Tất nhiên là phải nghiêm trị nghiêm phạt.

Rất nhanh Đoạn Trạch đã bị khai ra.

Đoạn Trạch muốn chối cãi cũng không được, chỗ chúng gặp nhau lúc đầu có camera giám sát, giao tiếp riêng tư có ghi chép trò chuyện trên QQ.

11.

Điều tra vụ án cũng khá nhanh, nửa tháng đã thu thập đủ chứng cứ, mấy người chúng cũng nhanh chóng thừa nhận.

Chỉ là quá trình thẩm tra truy tố đến khi tòa án xét xử kéo dài mất mấy tháng.