Chương 4 - TRÚ BÃO
Vẻ mặt mẹ tôi đắc thắng: “Không ngờ được đúng không? Tiền tao đưa mày có định vị, ngày hôm qua mày về trễ như vậy, chắc chắc có mờ ám.”
Tôi vội vàng lấy tờ tiền trong túi ra, quả nhiên trên đó có một miếng kim loại nhỏ đang sáng nhấp nháy.
Thật là sơ suất quá!
Trong lòng tôi thầm than một tiếng.
“Vẫn là dì thông minh!” Anh họ tôi lấy lòng bà.
“Tao thấy khu này rất sang trọng, chắc chắn con nhỏ đó bám được tên nhà giàu nào rồi!” Ba tôi nói.
“Ừm chắc là vậy! Mẹ tôi khịt mũi: “Mau đi tìm cái rìu tới đấy”
Toàn thân tôi toát mồ hôi lạnh.
Tuy nhiên nhân viên bất động sản có nói că hộ này rất chắc chắn, có hệ thống chống trộm, rất khó mở ra từ bên ngoài.
Nghĩ đến đây tôi vô cùng yên tâm, nhìn vào camera ngoài cửa.
Trong màn hình, mẹ tôi đột nhiên móc ra cái chày gỗ dùng để cán bột và một cái thau nhôm bắt đầu gõ ầm ĩ.
“Đi qua đi lại ghé vào xem, con đàn bà này không lo ăn học lại đi cặp đại gia nè!”
“Các vị hàng xóm mau đến giúp tôi, tôi muốn dẫn nó về nhà dạy dỗ, đỡ phải làm mất mặt gia đình!” Ba tôi thêm mắm dặm muối.
Cơn giận xông lên não, tôi không ngờ rằng chỉ vì muốn tôi mở cửa, bọn họ sẵn sàng vu oan giá họa cho tôi như vậy.
Từ nhỏ đến lớn, ba mẹ luôn đối xử lạnh nhạt với tôi, sau khi học xong 9 năm giáo dục bắt buộc thì không cho tôi học nữa, chỉ bắt tôi ra ngoài làm công kiếm tiền.
Mỗi khi đến tháng lãnh lương, mẹ tôi đều bắt tôi phải đưa cho bà, nếu không bà sẽ đến chỗ làm của tôi để quậy.
Cứ như vậy, tôi bị bọn họ hút máu ngày qua ngày.
Mùa đông năm đó, tôi bị đau dạ dày, bác sĩ nói phải nhập viện để điều trị, chi phí điều trị tầm 3000 tệ.
Tôi đến gặp mẹ để xin tiền, nhưng mẹ nói nhà không có tiền và bắt tôi uống thuốc rồi chịu đựng.
Cuối cùng là bạn tôi cho tôi mượn tiền, tôi nằm bệnh viện 3 ngày, đến ngày thứ 4 thì mẹ chạy đến một hai ép tôi làm thủ tục xuất viện.
Nguyên nhân là do chỗ tôi đi làm sẽ có 3 ngày nghỉ hàng tháng, nếu quá số ngày quy định sẽ bị trừ lương.
Bằng cách đó tôi đã bị ép đi làm lại trong lúc bệnh đau dạ dày chưa hết.
Tôi tức giận mà cầm lấy điện thoại, gọi cho bên bất động sản.
Người môi giới bất động sản rất có trách nhiệm, không lâu sau nhân viên bảo vệ đã đến.
Ba mẹ không chịu đi, còn chửi ầm lên, liền bị bảo vệ ném ra khỏi khu dân cư.
Tối hôm đó, tôi nhận được tin nhắn thông báo biến động số dư của ngân hàng, tài khoản của tôi bị trừ 5000 tệ.
Mẹ vẫn còn giữ thẻ lương của tôi, chắc còn lại mấy vạn, nhưng tôi không muốn để lại cho bọn họ tiêu xài liền gọi đến ngân hàng hủy thẻ.
Ngày hôm sau, tôi đã lên hotsearch.
Ba mẹ tôi đăng video khóc lóc trên mạng, bọn họ nói tôi bất hiếu, nói tôi làm tiểu tam cho nhà giàu. cuối Video còn để địa chỉ nhà của tôi.
Trong lúc nhất thời, mọi người chửi bới khắp nơi, tôi như chuột chạy qua đường.
Cư dân mạng không biết rõ sự tình, chạy đến trước nhà tôi công khai lên án tôi.
Ba mẹ tôi gọi điện thoại, uy hiếp tôi phải xin lỗi bọn họ.
[Con khốn chet tiet kia, đã biết sự lợi hại của tao chưa? Một con khỉ như mày mà muốn thoát khỏi tay Phật tổ sao?]
[Thứ hàng lỗ vốn, mau nhanh chân tới trước mặt bọn tao xin lỗi đi, đem căn nhà sang tên cho Đại Bảo, bọn tao sẽ tha thứ cho mày!]
Tôi lạnh lùng cười mà cúp điện thoại.
Thật là lòng tham không đáy!
Mấy năm nay bọn họ hút máu của tôi chưa đủ.