Chương 9 - Trọng Sinh Trước Ngày Tận Thế
Lục Sinh thở dốc, là người đầu tiên bỏ cuộc. Anh ta nhìn em gái tôi — lúc này như kẻ điên — và trong mắt, chút kiên nhẫn cuối cùng cũng cạn sạch.
“Long Gia Gia, đừng phát điên nữa! Cô ta chết rồi! Hoặc đã sớm bỏ đi rồi!” – anh ta gào lên,
“Tất cả là do cô! Nếu cô không lôi bọn này đến đây, bọn này còn trụ thêm được vài ngày ở nhà mình!”
“Đúng đó! Bày đặt làm nữ thần cứu thế! Cuối cùng kéo bọn tôi đến cái chốn chết tiệt này để chờ chết!”
Tiếng chỉ trích lại một lần nữa dội lên, gay gắt và tàn nhẫn hơn bao giờ hết.
Em tôi sững lại tại chỗ, toàn thân ướt sũng, như một đóa hoa bị bão tố đánh cho héo rũ.
Nó nhìn cánh cửa phòng vẫn bất động như đá, rồi quay lại nhìn đám người mà nó từng liều mạng “cứu vớt” — lúc này chỉ còn sự phẫn nộ và ghét bỏ.
Cuối cùng, ánh mắt nó dừng lại trên gương mặt Lục Sinh — gương mặt đầy chán ghét.
Tất cả niềm tin, tất cả ảo tưởng… trong khoảnh khắc ấy, sụp đổ hoàn toàn.
Nó đột ngột ngồi thụp xuống, ôm đầu, phát ra tiếng gào khóc như dã thú bị thương — không còn là tiếng người.
Tiếng khóc đó, chứa đầy tuyệt vọng khi mộng tưởng tan vỡ, đau đớn khi bị phản bội, và quan trọng nhất — là sự hối hận đến tận xương tủy.
Nó hối hận vì đã giành lấy hệ thống phóng đại.
Hối hận vì đã đẩy tôi khỏi tòa nhà.
Hối hận vì không sớm nhận ra — cái hệ thống mà nó từng khinh miệt, hệ thống thu nhỏ, mới chính là con thuyền Noah thực sự trong tận thế.
Nhưng giờ đây, dù có nói gì… cũng đã muộn.
Nó gọi tên tôi trong nước mắt, giọng vỡ vụn.
Còn tôi — ngay dưới chân nó, trong lớp bụi bặm ấy, giữa vương quốc thu nhỏ, tuyệt đối an toàn và tĩnh lặng này — đang đội vương miện lên ngôi.
Sự sụp đổ của nó, chính là khúc khải hoàn vang dội nhất cho chiến thắng của tôi.
________________________________________
10
Mưa vẫn chưa dừng.
Như thể muốn mãi mãi rửa trôi cái thế giới tàn tạ này.
Nhưng trong ngôi nhà an toàn thu nhỏ của tôi, tất cả vẫn bình lặng và có trật tự.
Tôi thu hoạch được đợt cà chua mini đầu tiên.
Chúng đỏ mọng trong suốt, như những viên ngọc nhỏ.
Tôi dùng chúng làm một đĩa salad đơn giản, ăn kèm với bánh quy nén đã lưu trữ từ trước, vừa ăn vừa chậm rãi thưởng thức.
Hương vị rất tuyệt — ngọt thanh, mang theo cảm giác viên mãn của lao động thành quả.
Bên ngoài cửa sổ, mật thất vẫn rộng lớn và vắng lặng.
Nhưng nơi đây — chính là tất cả thế giới của tôi.
Những hỗn loạn, giãy giụa, phản bội… nay đã hóa thành tiếng vọng xa xôi, không còn chạm đến tôi được nữa.
Tôi nhớ lại lúc mới trọng sinh — cơn thù hận cháy rực gần như đã nuốt chửng tôi.
Khi đó, tôi nghĩ mình phải trả lại tất cả những gì em gái gây ra, gấp đôi, gấp ba.
Nhưng khi tôi thật sự dùng trí tuệ để tạo nên không gian an toàn tuyệt đối này, tôi mới hiểu rằng:
Niềm vui trả thù, so với niềm bình yên khi nắm trọn vận mệnh trong tay mình, hoàn toàn không thể sánh bằng.
Giờ này, em gái tôi thế nào rồi?
Có phải vẫn đang cùng đám người đó tiếp tục dằn vặt nhau trong “con thuyền cứu thế” ngập lụt?
Hay đã tuyệt vọng đến mức đi tìm một lối thoát khác?
Tôi không biết.
Cũng không quan tâm.
Số phận của nó… đã không còn liên quan gì đến tôi nữa.
Tôi không còn là kẻ đáng thương từng bị ép chọn “hệ thống phế phẩm”.
Cũng không còn là kẻ sống chỉ để trả thù.
Tôi chính là tôi.
Chúa tể của thế giới thu nhỏ này.
Sống lại một đời, cuối cùng tôi đã hiểu:
Sức mạnh thực sự, không phải là giành lấy thứ nhìn qua có vẻ mạnh nhất.
Mà là nhìn thấu chính mình, rồi vận dụng điểm tựa của mình đến cực hạn.
Em gái tôi chọn “phóng đại”.
Nó phóng đại vật tư, cũng phóng đại lòng tham và cái hố tự chôn mình.
Còn tôi chọn “thu nhỏ”.
Tôi thu nhỏ nhu cầu, cũng thu nhỏ mọi rủi ro, xung đột, và hỗn loạn.
Thế giới rất lớn, nước lũ ngập trời.
Nhưng tôi chỉ cần một góc nhỏ thuộc về mình — là đủ.
Ở đây không có phản bội, không có tranh giành, không có tiếng mưa không dứt và nỗi tuyệt vọng không cùng.
Chỉ có nhịp sống yên ả, sự thỏa mãn tự cung tự cấp, và một sự tự do trọn vẹn — không ai có thể chạm tới.
Thế giới của tôi rất nhỏ.
Nhỏ đến mức chỉ đủ chỗ cho một mình tôi.
Nhưng chính điều đó, mới là sự hoàn hảo nhất của nó.
HẾT