Chương 5 - Trọng Sinh Trừng Trị Ác Nữ Xuyên Sách
6
Gần đây thân thể Thái tử phi có chút bệnh nhẹ, là không cẩn thận nên bị nhiễm phong hàn.
Nghe nói còn bị ho, có triệu chứng truyền nhiễm, không thể hầu hạ Thái tử.
Thái tử phi khăng khăng nàng ta "cần cách ly", đuổi Thái tử đến thư phòng.
Gần đây thời tiết nóng bức khó chịu, sau khi Thái tử dùng xong bữa trưa, luôn đến hậu hoa viên ngắm sen, để giải nhiệt hóng mát.
Mà hôm nay, đúng lúc Thái tử lẻ loi một mình.
Vì thế sau bữa trưa, ta cố ý đi tới hồ sen sau hòn non bộ.
Lúc này, ta đã rửa sạch vết ban đỏ trên khuôn mặt.
Ta cúi đầu, tay cầm một bình trà thơm, cẩn thận đi về phía Thái tử.
Lúc đi qua bên cạnh Thái tử, ta giả vờ lỡ tay làm đổ ấm trà trong tay.
Nước trà trong nháy mắt trút ra, rơi xuống trên trường bào tôn quý hoa lệ của Thái tử.
Quần áo trên người ta đều bị nước trà bắn ướt, búi tóc cũng rơi xuống.
Cung trang màu hồng dán sát vào ngực ta.
Quần áo ướt đẫm tôn lên những đường cong trên thân thể, lúc ẩn lúc hiện, khiến người ta mơ màng, say đắm.
Mái tóc dài ướt sũng rũ xuống cổ, thỉnh thoảng có vài giọt nước trà theo đuôi tóc chảy xuống.
Ta quỳ trên mặt đất run lẩy bẩy, giống như một con thỏ trắng nhỏ rất đáng thương.
Một đôi mắt hoa đào quyến rũ phong tình, giờ phút này lại chứa đầy sợ hãi cùng nhu nhược.
Ngẩng đầu nhẹ nhàng thoáng nhìn, vừa vặn đối diện với ánh mắt của Thái tử.
Hốc mắt ta nhất thời đỏ lên, nước mắt từng giọt từng giọt lăn xuống.
Một giây sau, ta vội vàng cúi đầu, liên tục dập đầu thỉnh tội:
“Nô tỳ đáng chết! Nô tỳ đáng chết! Xin điện hạ thứ tội!”
"Nô tỳ cũng không phải cố ý mạo phạm, chỉ là nhất thời sơ suất, cầu xin điện hạ tha thứ cho nô tỳ!"
Lúc này, Thái tử cách ta gần trong gang tấc.
Ngửi mùi hoa nhài từ đuôi tóc ta, hắn hít một hơi thật sâu, ánh mắt tối tăm không rõ:
“Nàng tên là gì?”
7
“Nô tỳ tiện danh là Hồng Tụ.”
Thái tử đưa tay đỡ lấy ta dậy.
Khi vạt áo trước ngực ta không cẩn thận đụng phải hắn, ánh mắt của hắn trong nháy mắt trở nên nóng bỏng, hô hấp cũng trở nên dồn dập.
Trong lòng ta mừng thầm.
Ở thanh lâu mười năm, những tên nam nhân là cái quỷ gì, ta đương nhiên là rõ ràng.
Người xưa nói rất đúng, “cỏ bên kia đồi xanh hơn”.
Chỉ có như gần như xa, nửa đẩy nửa rời, mới có thể làm cho nam nhân thời ghi khắc ngày nhớ đêm mong, mất hồn mất vía.
Nghĩ tới đây, ta cố ý làm bộ ngượng ngùng ngại ngùng.
Chậm rãi cúi đầu, nhẹ nhàng nghịch góc áo lại.
Một giây sau, ta đột nhiên trượt chân, sắp ngã xuống.
Thái tử thấy thế, vội vàng đưa tay đỡ lấy ta, cũng thuận thế nắm chặt tay ta.