Chương 2 - Trọng Sinh Tôi Không Làm Bao Cát Nữa
Cô ta trừng mắt nhìn tôi, rồi quay đầu chạy vào phòng quản lý.
Chưa đầy vài phút, quản lý Triệu Bân gọi tôi vào.
Tôi vừa tới cửa, Lý Tĩnh đã từ trong bước ra, vênh mặt nói: “Kỷ Tình, đợi đấy!”
Hừ! Tôi sợ cô chắc?
Tôi gõ cửa bước vào, Triệu Bân nhìn tôi: “Kỷ Tình, được làm việc chung là cái duyên, hôm nay em quá đáng rồi đấy!”
“Quá đáng? Quản lý, cho phép em nói thẳng, em thật sự không hiểu. Hay là anh làm mẫu cho em xem đi?”
“Để em học hỏi luôn thể!”
Mặt Triệu Bân tối sầm lại: “Kỷ Tình!”
“Dạ, em nghe đây quản lý. Em thật sự không hiểu, em làm gì sai? Nếu có sai, em sẽ sửa ngay!”
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta với vẻ mặt đầy thành ý.
Triệu Bân nhất thời không nói được gì.
Dù sao thì việc mua giúp đồng nghiệp bữa sáng cũng không phải chuyện bắt buộc.
Đó là chuyện cá nhân, không thể biến thành tiêu chuẩn đạo đức áp đặt được.
Triệu Bân cũng hiểu điều đó, liền khẽ ho một tiếng rồi nói: “Chuyện này tạm gác lại. Dự án của Tây Đại giao cho em làm. Còn tài khoản đang quản lý, em bàn giao lại cho Lý Tĩnh.”
Nghe đến đây, tôi sửng sốt: “Anh nói tài khoản do chính tay em lập ra đó sao? Quản lý, việc này đã được giám đốc phê duyệt chưa?”
“Kỷ Tình, tài khoản là của công ty. Em chỉ cần phục tùng sắp xếp là được.”
Tôi hiểu rồi, đây chính là hậu quả vì tôi không ngoan ngoãn nghe lời.
Triệu Bân nhìn tôi, lộ ra nụ cười đắc ý: “Thôi được rồi, ra ngoài đi!”
Tôi nghe rõ từng chữ, liền quay người rời đi.
Vừa bước ra đã thấy Lý Tĩnh đang soi gương dặm lại lớp trang điểm, rồi cất giọng đầy mỉa mai:
“Có vài người ấy mà, tưởng mình ghê gớm lắm!”
Cô ta gõ gõ lên bàn ra hiệu: “Làm nhanh lên đi, lỡ việc thì cô chịu trách nhiệm đấy à?”
Tôi mỉm cười: “Yên tâm, chúc cô thành công.”
Tôi bàn giao đầy đủ tài khoản và mật khẩu, còn yêu cầu cô ta ký xác nhận.
Từ giây phút đó trở đi, tài khoản truyền thông của công ty không còn liên quan gì đến tôi nữa.
Nếu sau này có chuyện gì, tôi sẽ không chịu trách nhiệm.
Không những thế, tôi còn nộp một bản bàn giao cho phòng nhân sự, giữ một bản cho riêng mình.
Sau đó, tôi tag thẳng Triệu Bân vào nhóm công ty: “Quản lý Triệu, theo chỉ thị của anh, tôi đã hoàn tất bàn giao công việc cho Lý Tĩnh.”
Triệu Bân nhắn lại một chữ “tốt”, tôi lập tức chụp màn hình lưu lại.
Làm việc phải có bằng chứng!
Nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của Lý Tĩnh đối diện, tôi chỉ cười lạnh trong lòng.
Tôi không tin nổi loại người như cô ta có thể làm cho tài khoản phát triển tốt hơn tôi.
Từ khi lập tài khoản đến chọn nội dung đăng bài, tôi đã mất mấy đêm liền cày dựng lên.
Còn những công việc của cô ta ấy à? Nói không phải khoe chứ, quá đơn giản với tôi.
Lúc này, Triệu Doanh Doanh bên cạnh cũng lên tiếng: “Kỷ Tình, làm cả dự án nữa à! Đúng là giỏi việc nhiều trách nhiệm!”
Lý Tĩnh cười khẩy: “Cô còn trẻ, chưa bầu bì gì, đương nhiên phải rèn luyện thêm. Bên Tây Đại đó, giám đốc Trương nổi tiếng là khó tính đấy!”
Tôi nghe xong cũng cười: “Phải rồi, chị Lý Tĩnh sắp nghỉ thai sản, đến lúc đó vị trí đó chắc chắn phải có người thay. Không biết ai sẽ được chọn nhỉ?”
Nghe vậy, mặt Triệu Doanh Doanh lập tức sượng lại.
3
Cô ta vốn là nhân viên của công ty dịch vụ ngoài, luôn tìm cách được ký hợp đồng chính thức.
Nếu Lý Tĩnh nghỉ thai sản, vậy thì cô ta sẽ có cơ hội thay thế vị trí đó.
Một câu nói của tôi khiến sắc mặt cả hai người họ thay đổi rõ rệt.
Lý Tĩnh hừ lạnh một tiếng, cầm điện thoại bỏ ra ngoài, còn Triệu Doanh Doanh thì đứng bên trầm ngâm suy nghĩ.
Tôi nhún vai, rồi đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Vừa mới vào được một lát, tôi đã nghe thấy tiếng bước chân và giọng nói của Lý Tĩnh vang lên.
“Cô ta căn bản không mắc bẫy! Bây giờ tôi phải làm sao hả?”
“Không có tiền thì đi vay đi! Con nhỏ chết tiệt đó lòng dạ thâm hiểm, phòng tôi chặt lắm, căn bản không mắc mưu!”
Con nhỏ chết tiệt trong lời cô ta nói… chẳng phải là tôi sao?
Tôi vội vàng móc điện thoại ra, tiếp tục nghe cô ta hạ giọng trong buồng vệ sinh:
“Tôi biết rồi, lát nữa tôi tìm cơ hội! Con nhỏ Triệu Doanh Doanh đó nhìn ngu ngơ hết sức, dùng cô ta vậy!”
“Đứa con của tôi, ít nhất cũng phải đáng giá một triệu!”
Nghe đến đây, tim tôi chợt trầm xuống!
Hèn gì kiếp trước cô ta cứ bám riết lấy tôi không buông, còn mở miệng đòi một triệu bồi thường.
Thì ra… tất cả chỉ vì tiền!
Người đàn bà độc ác này, đến cả con mình cũng dám hy sinh!
Tôi nghe thấy tiếng cô ta gập điện thoại rồi rời đi.
Tôi chờ khoảng mười mấy phút mới ra khỏi nhà vệ sinh, vòng sang phòng kinh doanh lấy bảng số liệu rồi quay lại văn phòng.
Khi tôi về tới nơi, cả căn phòng tràn ngập mùi hoa quả thơm ngọt. Trong thùng rác còn mấy hộp đựng trái cây cắt sẵn.
Triệu Doanh Doanh cất giọng mỉa mai: “Ôi chao, giờ mới về à? Tụi này ăn hết sạch rồi, quên chừa phần cho cậu.”
“Nghe nói trái cây cắt sẵn toàn là đồ dập nát, cẩn thận kẻo ăn vào đau bụng!”