Chương 5 - Trọng Sinh: Lật Ngược Tình Thế

Nhiều năm về sau, ta cứ tưởng hắn ta tương kế tựu kế, ra tay sát hại Liễu Xúc.

 

Dù sao thì hắn ta cũng ghét nhất là bị người khác lừa dối.

 

Mãi cho đến trước khi chết.

 

Ta mới biết, hóa ra người mà hắn ta cho rằng đang lừa hắn ta, lại là ta.

 

9.

 

"Tạ Thục Nhân, nàng bị câm à?"

 

"Xúc Xúc không làm gì sai, là ta muốn hủy hôn."

 

"Nàng hành lễ với nàng ấy, vết thương trên trán nàng ấy, ta sẽ không tính toán với nàng."

 

Ta nhìn Sở Hành, không khỏi cong môi.

 

Là ta mắt mù.

 

Thế mà vẫn luôn cho rằng hắn ta là người cơ trí, nhìn xa trông rộng, thông minh khôn khéo.

 

"Hồng Nhạn, Bệ hạ có ở tiền sảnh không?"

 

Ta quay đầu nhìn tỳ nữ bên cạnh mình.

 

Hồng Nhạn sững sờ gật đầu.

 

Ta vén váy rời đi.

 

Sở Hành lập tức bám theo sau:

 

"Nàng muốn làm cái gì?"

 

"Phụ hoàng lần này cải trang vi hành, cũng không triệu tập nữ quyến."

 

Ta đương nhiên là hiểu rõ.

 

Sanh thần của một thần nữ như ta, cũng không đến mức khiến bậc đế vương như ngài đích thân đến phủ.

 

Nhưng Bệ hạ vì sao lại ở đây?

 

Là vì hai ca ca của ta đều liên tiếp báo tin chiến thắng ở biên cương.

 

Là vì cha ta vừa mới xử lý xong một trận lũ lụt, dân chúng đều tán dương người.

 

Là vì Tạ phủ trăm năm nay, hơn nửa người trong triều, đều là môn hạ của Tạ thị.

 

Mà Thái tử quỳ ba ngày ba đêm, lại là vì muốn hủy hôn với ta.

 

Bệ hạ sợ sẽ là phật lòng phụ thân và huynh trưởng ta.

 

Mãi cho đến khi nội thị truyền sớ, Sở Hành vẫn còn theo sát phía sau ta:

 

"Thục Nhân, nàng đừng có ý hôm nay là sanh thần nàng, tìm phụ hoàng đòi về thứ vốn không thuộc về nàng."

 

"Ta đã nói muốn nạp Xúc Xúc làm chính thất, sẽ không nuốt lời."

 

"Nàng còn khăng khăng muốn gả cho ta, cũng chỉ có thể làm thiếp thôi!"

 

Ta quay đầu nhìn hắn ta.

 

Theo lời hắn ta nói, hắn ta sinh ra đã là Thái tử.

 

Một đời này của hắn ta, quá suôn sẻ rồi.

 

Hắn ta căn bản không ý thức được, vị trí Thái tử phi kia, đối với hắn ta có ý nghĩa gì.

 

Có lẽ là vì ánh mắt của ta quá lạnh nhạt, Sở Hành sửng sốt thoáng chốc.

 

Vừa lúc Hoàng đế hỏi ta: "Thục Nhân, sao lại vội vàng muốn gặp trầm như vậy, có chuyện gì quan trọng chăng?"

 

Cả sảnh đường toàn khách khứa.

 

Ta quỳ xuống: "Bệ hạ, hôm nay là sanh thần của thần nữ, có thể cả gan cầu xin một nguyện vọng từ Bệ hạ không ạ?"

 

"Thái tử điện hạ và Liễu cô nương trong hoạn nạn lại tìm thấy nhau, thần nữ rất ao ước."

 

"Thần nữ chỉ mong hai người bọn họ có thể bạc đầu giai lão, vĩnh viễn không rời."

 

“Bệ hạ, thỉnh ngài giải trừ hôn ước giữa thần nữ và Thái tử điện hạ.”