Chương 3 - Trọng Sinh Để Thay Đổi Số Phận
Tôi thi được hạng nhất toàn khối, muốn nhân dịp sinh nhật xin ba mẹ mua cho một cái bánh sinh nhật. Tôi cũng muốn ước nguyện, muốn thổi nến.
Nhưng hôm đó thầy cô dạy thêm kéo dài tiết.
Tôi về nhà trễ.
Bánh chỉ còn lại một miếng bé tí.
Phần còn lại đều bị em gái và ba mẹ ăn sạch.
Quà thì chỉ có mỗi em gái có.
Là một chiếc điện thoại mới tinh.
Tôi đã xin ba mẹ mua điện thoại suốt bao lâu mà họ vẫn không mua cho Tôi.
Tôi uất ức đến mức bật khóc ngay tại chỗ, mắng ba mẹ thiên vị, nói lời không giữ lời.
Lúc này, em gái lại ra mặt “an ủi” Tôi.
Nó làm bộ lúng túng.
Tự vả vào mặt Tôi, rồi lí nhí xin lỗi:
“Chị ơi, chị đừng trách ba mẹ, là do em không tốt. Hồi trưa em tụt đường huyết, lại không biết chị bị cô giữ lại đến bao giờ nên ba mẹ mới để em ăn trước.”
“Còn cái điện thoại… ba mẹ thấy sức khỏe em không tốt, sợ em ở trường có chuyện gì nên mới mua cho em để tiện liên lạc. Chị mà thật sự muốn, em đưa điện thoại cho chị cũng được. Ba mẹ kiếm tiền cũng cực lắm, chị cũng nên hiểu cho họ, dù sao chị đi học thêm cũng tốn biết bao nhiêu rồi.”
Tô Uyển vừa yếu thế một cái, ba mẹ lập tức mủi lòng.
Ánh mắt nhìn Tôi lập tức đổi thành đầy chán ghét, mẹ Tôi giơ tay tát thẳng vào mặt Tôi, rồi tiện tay ném nốt miếng bánh cuối cùng vào thùng rác.
Mắng Tôi:
“Tô Niệm, sao mày lại ích kỷ như vậy? Suốt ngày chỉ biết so đo với em gái mày. Không nghĩ gì đến ba mẹ hết!”
“Vì nuôi mày, ba mẹ đã cho mày đi học thêm đủ thứ, tốn bao nhiêu là tiền. Có bao giờ để mày thua thiệt chưa? Tiền đổ vào mày còn nhiều hơn cả em mày, mày không biết đủ là gì à?”
“Còn chuyện cô giữ lại cuối giờ mà em mày nhắc, chắc chắn là do mày lại phạm lỗi gì nữa chứ gì, nếu không tại sao mỗi mày bị giữ lại? Còn đòi ăn bánh sinh nhật? Ra ngoài đứng phạt cho tao!”
5
Tôi cố gắng giải thích với mẹ là do thầy cô dạy kéo dài tiết, không phải vì Tôi mắc lỗi.
Mẹ không tin.
Bà luôn tin rằng một đứa “ngoan ngoãn” như Tô Uyển thì không đời nào vu khống Tôi được. Nhất định là Tôi nói dối.
Bà không cho Tôi ăn cơm tối, bắt ra ngoài sân tự kiểm điểm.
Mà mấy chuyện kiểu như vậy…
Từ nhỏ đến lớn, nhiều không kể xiết.
Tôi luôn tự nhủ, ba mẹ chẳng qua là vì em gái yếu ớt, lại biết làm nũng nên mới thiên vị. Nhưng đến những lúc cần công bằng, họ nhất định sẽ đứng về phía Tôi, nếu không sao họ chịu bỏ ra bao nhiêu tiền để đầu tư cho Tôi?
Nghĩ vậy, Tôi ngẩng đầu lên, hỏi họ lần cuối:
“Ba mẹ thật sự không nghĩ gì đến tương lai của con à? Nhất định bắt con phải thi hộ em sao?”
Ba mẹ còn chưa kịp trả lời.
Thì bình luận đã nổ tung trước:
【Chị gái này tưởng ba mẹ còn yêu Tôi á? Buồn cười chết mất, hồi trước cho học thêm chỉ để giữ thể diện, chứ nếu không cần sĩ diện thì việc gì phải tốn tiền?】
【Ba mẹ cần một đứa con gái học giỏi để khoe khoang, nhưng lại không nỡ bắt em gái học hành cực khổ, nên mới đầu tư hết cho chị. Vậy mà chị còn tưởng là vì được yêu thương, mắc cười thật sự.】
【Dù gì hai đứa cũng là sinh đôi, em gái dù dốt cỡ nào cũng có thể giả làm chị. Chị học hành vất vả hơn chục năm, cuối cùng chỉ là đang dọn đường sẵn cho em gái hưởng. Nhân vật hề chính là đây chứ đâu.】
Tôi từ từ nhắm mắt lại.
Tôi siết chặt nắm tay, hoàn toàn tỉnh táo lại.
Chưa đợi ba mẹ nói gì, Tôi đã chủ động nhượng bộ.
“Thôi được rồi, con đồng ý thi hộ em.”
Chỉ không biết đến lúc thấy điểm thi, biết Tôi bỏ trắng tất cả các môn, thì mặt em sẽ trông thế nào nhỉ?
Chắc là tức đến phát điên lên luôn ấy chứ?
Ba Tôi tưởng Tôi bị đánh nên ngoan ngoãn nghe lời, trên mặt hiện rõ vẻ “thấy chưa, con cái phải dạy thế này mới biết điều”.
Mẹ Tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.
Liếc Tôi một cái.
“Sớm nghe lời như thế có phải tiết kiệm được bao nhiêu thời gian không, mau về phòng học bài đi, tốt nhất thi cho em cái thủ khoa.”
Tô Uyển thì đắc ý ngẩng cằm nhìn Tôi, đến khi ba mẹ quay sang nhìn thì lập tức cúi đầu, giọng ngoan ngoãn:
“Chị ơi, cảm ơn chị đã chịu giúp em.”
Dáng vẻ ngoan ngoãn này lập tức khiến ba mẹ càng thương nó hơn.
Tôi chẳng muốn nhìn cái cảnh cả nhà đầm ấm yêu thương này, bèn tiện tay cầm cái bánh bao trên bàn rồi quay về phòng.
Suốt ba ngày.
Không ai dám làm phiền Tôi.
Sợ Tôi không ôn thi đàng hoàng, ảnh hưởng đến thành tích của “em gái”.
Tất nhiên Tôi cũng chẳng rảnh rỗi gì.
Mượn danh nghĩa thi đại học, Tôi ở lì trong tiệm net ba ngày, tìm vài công việc làm thêm online.
Một việc là phát tờ rơi.
Một việc là dạy kèm.
Thời gian còn lại Tôi dùng để viết tiểu thuyết.
Đã xác định sẽ rời khỏi cái nhà này, thì Tôi phải tích góp một ít tiền cho bản thân.
Sau khi kỳ thi kết thúc.
Vừa bước vào nhà, ba mẹ và em gái đã không kịp chờ hỏi:
“Con thi sao rồi?”