Chương 1 - Trọng Sinh Để Thay Đổi Kịch Bản

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Khi cậu bạn thanh mai trúc mã bị lửa bao vây, cậu ấy lại điềm tĩnh nhìn về phía tôi đang đứng.

Tôi biết… cậu ấy cũng đã trọng sinh.

Ngay lúc đó, trước mắt tôi hiện lên từng dòng bình luận bay vèo vèo:

“Cười xỉu, nữ phụ liếm chó lại định lao vào cứu nam chính kìa.”

“Đợi nữ phụ cứu xong nam chính rồi bị bỏng cấp sáu, bị đưa về quê, nam chính sẽ giới thiệu nữ chính nghèo khó làm giả tiểu thư cho nhà nữ phụ. Thanh mai trúc mã kiểu nuôi từ nhỏ đừng có ngọt quá nha~”

“Bé nữ chính chỉ muốn có một mái nhà thôi, nam chính trọng sinh rồi chắc chắn sẽ không để nữ phụ quay lại đe dọa nữ chính nữa đâu.”

Thật sao?

Vậy nếu kiếp này người bị bỏng cấp sáu là thanh mai trúc mã, chứ không phải tôi thì sao?

1

Ngọn lửa đỏ rực cháy tí tách vang vọng trong không gian.

Khói nóng bỏng cuồn cuộn làm người ta nghẹt thở.

“Coco, đừng lo cho anh, mau chạy đi!”

Khung cảnh và giọng nói quen thuộc này khiến tôi đứng sững tại chỗ.

Chẳng phải tôi đã chết rồi sao?

Chết trong sự hãm hại của trúc mã và giả thiên kim, chết trong trận tuyết trăm năm có một.

“Không sao đâu, dù em có chết ở đây cũng không sao, chỉ cần anh còn sống tốt là được.”

“Coco, em là cô gái hiền lành và ngây thơ nhất mà anh từng gặp. Thật hy vọng kiếp sau anh có thể gặp em sớm hơn, để có thể bảo vệ em.”

Những lời lẽ vừa tình cảm vừa bi thương như thế, ai nghe mà chẳng xót xa chẳng nỡ rời đi.

Kiếp trước, tôi đã bị những lời này lừa gạt.

Nhưng kiếp này, trái tim tôi còn lạnh hơn người luyện kiếm mười sáu năm trên đỉnh núi Côn Lôn.

Tôi ngẩng đầu nhìn thẳng vào khuôn mặt tuấn tú không ai sánh bằng của trúc mã – Ôn Hạc Quy.

Vẻ mặt cậu ấy trông có vẻ sợ hãi, nhưng đáy mắt lại tĩnh lặng như thể đã biết trước mọi chuyện.

Chỉ cần một ánh nhìn, tôi liền nhận ra – cậu ấy cũng trọng sinh rồi.

Tôi khẽ nhếch môi, định mở miệng thì trước mắt lại hiện lên loạt bình luận mới:

“Cười chết mất, nữ phụ liếm chó lại định cứu nam chính!”

“Cứu xong bị bỏng cấp sáu, về quê, rồi bị biến thành giả thiên kim để bồi dưỡng nữ chính, quả là một màn thanh mai trúc mã ngọt đến sâu răng!”

“Nữ chính chỉ muốn một mái ấm thôi mà, nam chính kiếp này nhất định sẽ không để nữ phụ đe dọa nữ chính nữa đâu.”

Ồ, thú vị thật đấy.

Không chỉ trọng sinh, tôi còn có thể thấy mấy dòng bình luận kỳ lạ này.

Xem ra cuộc đời sau khi sống lại này… sẽ càng thú vị hơn nữa.

Giống như kiếp trước, tôi run rẩy nói:

“Anh Hạc Quy, em sẽ không để anh chết đâu!”

Ôn Hạc Quy khẽ cong môi, cười chế giễu. Nhưng ngay lúc nụ cười kia hiện lên…

Tôi lại mở miệng nói tiếp:

“Anh đợi ở đây nhé, em đi báo cảnh sát, gọi người tới cứu anh!”

“Anh Hạc Quy, đợi em!”

Nói xong, tôi quay đầu bỏ chạy.

Chạy vội đến mức suýt nữa thì vấp ngã.

Không phải vì tôi sốt ruột muốn cứu người đâu — mà là vì ngọn lửa này sẽ lan nhanh lắm.

Xung quanh toàn là cây khô, rất dễ bắt lửa lan rộng.

Dù ở kiếp trước, đám cháy này chưa lan đến khu vực xung quanh…

Nhưng tôi cũng không dám đánh cược, dù sao thì cái mạng này của tôi rất đáng giá. Đám rác rưởi đó chưa chết, tôi tuyệt đối không thể chết trước bọn chúng được!

Ôn Hạc Quy nhìn theo tôi chạy xa, lúc này mới nhận ra tôi không hề đùa.

Bắt đầu hét cứu mạng.

“Cứu tôi với–”

“Tống Chiêu Khả, mau quay lại cứu tôi! Tôi sắp bị thiêu sống rồi!”

Nghe đến đây, tôi mới dừng bước.

Trong mắt cậu ta thoáng lên chút mừng rỡ, nhưng khi thấy tôi chỉ khoanh tay đứng nhìn một cách uể oải, cậu ta mới thật sự cuống lên.

Bắt đầu tự cứu mình, lao vào vòng vây ngọn lửa, định tìm đường sống.

Nhưng tên ngu này giả vờ diễn lâu quá rồi, ngọn lửa lần này dữ dội hơn cậu ta tưởng nhiều.

Hơn nữa, để đám cháy bùng phát nhanh hơn nhằm thiêu chết tôi, cậu ta còn cố ý đuổi hết người giúp việc đi, bảo với bảo vệ là sẽ đốt pháo hoa để họ không đến làm phiền.

Giờ thì hay rồi, tự đào hố chôn mình luôn.

Bình luận bay đầy màn hình:

“Con nữ phụ này điên rồi à? Sao không cứu nam chính?!”

“WTF? Nam chính đẹp trai thế mà mới lên sân khấu đã phải hi sinh rồi à?!”

“Không đâu, ảnh là nam chính mà, con cưng của số mệnh đấy! Người khác thì chết, ảnh cùng lắm là bỏng xíu rồi đi phẫu thuật thẩm mỹ, càng đẹp trai hơn nữa. Mô-típ quen thuộc mà!”

Tôi khẽ nhếch môi cười.

Tôi không biết mấy bình luận này từ đâu ra, nhưng tôi biết chắc một điều — bọn này ngu hết.

Ôn Hạc Quy không thể đi làm đẹp được, vì thể chất của cậu ta là sẹo lồi.

Vả lại, nhà họ Ôn còn lâu mới bằng nhà tôi, cậu ta đừng mơ có cơ hội làm lại cuộc đời.

Tôi nói rồi, cho dù Chúa có đến cũng vô ích!

Năm phút sau, có hàng xóm đi ngang nghe thấy tiếng kêu cứu, liền gọi cảnh sát và xe cứu thương.

Từ xa nhìn thấy cậu ta được đưa lên cáng.

Trên người không phủ vải trắng che mặt, chứng tỏ cái tên chó má này vẫn chưa chết.

Vậy thì tôi yên tâm rồi.

Sau một đêm cấp cứu và phẫu thuật.

Ôn Hạc Quy tỉnh lại, đôi chân dài từng khiến cậu ta tự hào đã bị cưa bỏ, gương mặt từng khiến người người say mê giờ đây bị lửa thiêu cháy nham nhở.

Cả căn phòng nồng nặc mùi thịt cháy.

Ba mẹ Ôn suýt chút nữa khóc ngất — đó là đứa con duy nhất của họ mà.

Khi ba mẹ tôi đưa tôi bước vào phòng bệnh.

Ôn Hạc Quy, người đang đau đến mức tê dại và tuyệt vọng, trừng mắt nhìn tôi, ánh mắt rực lửa giận:

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)