Chương 13 - Trọng Sinh Chiến Tranh Màu Lông

🔥 Mời bạn theo dõi page Đậu Xanh Rau Má để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Sau lưng ả là năm tử sĩ khí tức lạnh lẽo, ánh mắt trống rỗng.

Tay họ cầm chủy thủ tẩm độc và phù chú đen nhánh tỏa ra khí tức xấu xa.

Cẩm Nhu Huệ cảnh giác quan sát bốn phía, xác nhận không có ai, liền giơ tay kết ấn, nhắm vào cửa phụ Dục Sào Điện — đây là cách mở tạm thời một trận pháp nhỏ mà ả từng lén học được khi còn là công chúa.

Hào quang cửa phụ lóe lên yếu ớt, âm thầm mở ra một khe hở.

Mắt Cẩm Nhu Huệ lóe lên điên cuồng, lập tức dẫn theo tử sĩ chui vào!

Nhưng vừa đặt chân vào điện —

“Ong——!”

Toàn bộ cảnh giới trong điện đồng loạt phát sáng chói lòa! Còi báo động vang lên chấn động bầu trời đêm!

Cùng lúc đó, các tầng sát trận lập tức khởi động! Quang tường màu vàng như lồng sắt khóa chặt toàn bộ nội điện!

“Không ổn! Có phục kích!” Tử sĩ cầm đầu kinh hãi hét lên.

Sắc mặt Cẩm Nhu Huệ đang đắc ý liền chuyển thành sợ hãi cực độ: “Nhanh! Xông vào giết hai con súc sinh kia!”

Ả vung phù chú đen muốn kích hoạt.

Nhưng đã quá muộn.

Cảnh vật trong điện sáng như ban ngày!

Từ các bức tường, hành lang, vô số thị vệ tinh nhuệ tay cầm binh khí, linh lực hùng hậu tràn ra!

Người đi đầu, chính là Tô Dục Xuyên đáng lẽ đang ở biên cương!

Chàng mặc vương bào đen, mặt lạnh băng, ánh mắt như băng tuyết ngàn năm khóa chặt lấy Cẩm Nhu Huệ đang hoảng loạn.

“Bắt lại!”

“Kháng chỉ — giết không tha!”

Chương 10

Bên trong Dục Sào Điện, sáng như ban ngày.

Sắc mặt trên khuôn mặt Cẩm Nhu Huệ trong chớp mắt tái nhợt, lá bùa đen trong tay nàng rơi “bộp” xuống đất.

Năm tên tử sĩ phía sau nàng phản ứng cực nhanh, lập tức xếp trận, liều chết xông về phía Tô Dục Xuyên và thị vệ, mưu đồ mở một con đường máu.

“Bảo vệ vương hậu và linh điểu phúc khí!” Đội trưởng thị vệ quát lớn.

Trận chiến ác liệt bùng nổ trong tích tắc!

Tia sáng linh lực va chạm chói lòa, tiếng binh khí giao nhau vang không dứt.

Năm tên tử sĩ đó quả thật thực lực không tệ, chiêu chiêu độc ác, hoàn toàn là lối đánh liều mạng.

Nhưng trước ưu thế tuyệt đối về số lượng, lại thêm việc Tô Dục Xuyên đích thân trấn giữ, sự phản kháng của chúng chẳng khác nào châu chấu đá xe.

Tô Dục Xuyên thậm chí không cần ra tay.

Chàng chỉ lạnh lùng đứng đó, vững như núi. Thi thoảng có kẻ lọt lưới muốn tiếp cận, chàng chỉ nhẹ nhàng vung tay đã khiến đối phương văng ra xa, gân cốt đứt đoạn.

Chỉ trong chốc lát.

Năm tên tử sĩ, ba tên bị giết tại chỗ, hai tên trọng thương bị bắt, như chó chết bị kéo lê qua một bên.

Suốt quá trình đó, ta bế hai đứa trẻ, đứng trong khu vực an toàn được Tô Dục Xuyên bố trí sẵn phía sau chàng.

Nhìn Cẩm Nhu Huệ khi thấy từng tên tử sĩ bị chém ngã, sợ hãi đến mềm nhũn, run rẩy như cầy sấy, váy dưới người bị thấm ướt, tỏa ra mùi khai tanh nồng nặc.

Là bị dọa đến mức đái ra quần.

Trong lòng ta chẳng có chút thương hại nào, chỉ còn lại giá băng lạnh lẽo.

Kiếp trước khi nàng nhìn con ta bị đập chết, nhìn ta bị hại, nàng từng có lấy một chút mềm lòng nào không?

Trận chiến trong điện kết thúc.

Chỉ còn tiếng nức nở tuyệt vọng và tiếng răng va lập cập của Cẩm Nhu Huệ.

Tô Dục Xuyên từng bước đi về phía nàng.

Tiếng bước chân trong đại điện tĩnh mịch, như trống tang đòi mạng.

Cẩm Nhu Huệ sợ hãi lùi lại, nước mắt nước mũi tèm lem: “Đừng… đừng giết ta… Vương thượng… anh rể… nể tình tỷ ta… tha cho ta… ta bị ép! Là Lục Chiêu Gian ép ta!”

Đến nước này rồi, nàng ta vẫn không quên đổ tội cho người khác.

Tô Dục Xuyên dừng bước trước mặt nàng, đứng từ trên cao nhìn xuống, trong mắt không hề có chút ấm áp nào.

“Ai cho ngươi lá gan, dám động đến con ta?”

Giọng chàng bình thản, nhưng lại mang sức ép nghìn cân, khiến Cẩm Nhu Huệ nghẹt thở không nói thành lời.

“Ta… ta…” nàng lắp bắp đột nhiên như nắm được cọng rơm cứu mạng, quay sang nhìn ta, kêu lên: “tỷ! tỷ, cứu muội! muội biết sai rồi! muội thật sự biết sai rồi! Chúng ta là tỷ muội ruột mà!”

Ta từ từ bước lên, đứng cạnh Tô Dục Xuyên.

Nhìn nàng trong bộ dạng nhếch nhác thảm hại, vừa khóc lóc vừa cầu xin, chỉ thấy châm chọc vô cùng.

“tỷ muội ruột?” Ta lặp lại, môi khẽ cong lên một nụ cười lạnh lẽo, “Khi ngươi cấu kết với Lục Chiêu Gian, muốn giết con ta, ngươi có nhớ đến chuyện chúng ta là tỷ muội ruột không?”

Cẩm Nhu Huệ nghẹn họng, mặt mày trắng bệch.

Đúng lúc ấy, ngoài điện vang lên tiếng ồn lớn hơn nữa.

“Buông ta ra! Ta muốn gặp Cẩm Tự Vân! Ta muốn gặp Tô Dục Xuyên!”

Là giọng của Lục Chiêu Gian!

Hắn bị mấy tên thị vệ giữ chặt, lôi xềnh xệch vào điện. Rõ ràng mưu đồ gây hỗn loạn bên phía hắn cũng hoàn toàn thất bại.

Trên người hắn có vết thương, áo bào Xích Vũ rách nát, mặt mũi bê bết máu và điên cuồng.

Khi hắn nhìn thấy cảnh trong điện — Cẩm Nhu Huệ mềm oặt dưới đất, tiểu tiện ra quần, cầu xin tha mạng, tử sĩ bị giết hoặc bị bắt, còn cặp song sinh Tử Vũ vẫn bình yên vô sự trong vòng tay bảo vệ của ta và Tô Dục Xuyên —

Ánh sáng hy vọng cuối cùng trong mắt hắn hoàn toàn vụt tắt.

Thay vào đó, là tuyệt vọng và điên loạn.

“Vô dụng! Có chút việc cũng không làm xong!” Hắn còn quay sang gào vào mặt Cẩm Nhu Huệ.

Cẩm Nhu Huệ bị hắn quát một cái thì run lên, rồi như bị châm ngòi nổ, thét lên đáp trả: “Đều tại ngươi! Ngươi hại ta! Nếu không phải huyết mạch ngươi dơ bẩn, sinh ra thứ tạp chủng, ta sao lại rơi vào cảnh này! Đồ vô dụng! Đồ bịp bợm!”

Chó cắn chó, lông văng đầy miệng.

Cảnh tượng nhơ nhớp không chịu nổi.

Tô Dục Xuyên cau mày, rõ ràng không muốn nhìn tiếp trò hề này nữa.

Chàng vừa định ra lệnh xử lý.

Ta lại bước lên một bước, đứng đối diện Lục Chiêu Gian.

“Lục Chiêu Gian,” ta nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu của hắn, giọng nói vang dội khắp đại điện, rõ ràng truyền tới tai từng người một, “ngươi vẫn không hiểu vì sao ngươi tính kế đủ đường, cuối cùng lại có kết cục thế này đúng không?”

Lục Chiêu Gian ngẩng phắt đầu, trừng mắt nhìn ta: “Là ngươi! Chắc chắn là ngươi dùng tà thuật gì đó!”

Ta bật cười, trong nụ cười ấy tràn đầy giễu cợt và thương hại vô tận.

“Yêu pháp? Không.”

“Là do chính ngươi, huyết mạch bẩn thỉu, sớm đã không xứng để sinh ra hậu duệ cao đẳng của tộc Vũ!”

“Cái gì?!” Đồng tử Lục Chiêu Gian co rút mạnh, “Ngươi nói bậy! Lục gia ta là tộc Xích Vũ cao quý nhất!”

“Cao quý nhất?” Ta cười khẩy, “Vậy ngươi có biết, tổ tiên Lục gia ngươi – Viêm, từng thông dâm với tộc giao nhân Bắc Hải, khiến huyết mạch lẫn tạp, từ lâu đã chẳng còn thuần khiết!”

“Cái gọi là cao quý của Xích Vũ các ngươi, chẳng qua chỉ là hào nhoáng bên ngoài, bên trong mục nát thối rữa!”

“Màu lông con cháu ra sao, quyết định bởi độ tinh khiết của huyết mạch bên cha! Với huyết mạch nhà ngươi đã bị ô uế từ lâu, đừng nói là Kim Vũ, đến cả loại chim tạp lông Xám Vũ hạ đẳng nhất, cũng là do ăn may mới có được!”

“Ngươi, Lục Chiêu Gian, mới chính là… nguồn gốc của mọi sự lai tạp!”

Những lời này, vừa như lời nguyền độc địa nhất, lại như phơi bày một sự thật đẫm máu nhất!

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)