Chương 8 - Trọng Nam Khinh Nữ

23.

Thành tích chung của trường trung học Qiya năm nay cũng tốt.

Những đứa trẻ gây ra làn sóng dư luận không hề bị ảnh hưởng bởi những thông tin phức tạp và hầu như đều được nhận vào ngôi trường mơ ước của mình.

Giang Mẫn nộp đơn vào Trường Y Đại học Bắc Kinh, còn tiểu Thiên thì thể hiện xuất sắc và vào được Đại học Khoa học Trung Quốc. Người ta nói rằng có rất nhiều dự án hợp tác với Đại học Hàng Không.

Có cậu nhóc nói Hàng Châu có môi trường tốt và khí hậu dễ ​​sống nên đã vào Đại học Chiết Giang.

Một cậu nhóc khác muốn học vật lý thực chất đã vào Đại học Khoa học và Công nghệ Trung Quốc, thậm chí còn đưa bạn gái đến đó.

Trong kỳ nghỉ hè, chúng tôi ăn tối và chơi cùng nhau

Giang Mẫn ngồi trên xe lăn, vung gậy và ra lệnh cho bạn bè đẩy xông vào chỗ tôi.

Khi Giang Mẫn được đẩy đến trước mặt tôi, cậu nhóc trợn mắt: “Chị ơi, chị lại nói dối em nữa! Không phải chị nói muốn vào Đại học Bắc Kinh sao?”

Tôi phản ứng lại.

“Lúc đó chị không biết thực lực của mình, còn em, sao không đến Tạ Hà? Chương trình đào tạo ở đó có vẻ tốt hơn.”

Giang Mẫn: “...”

Tiểu Thiên che miệng cười khúc khích, không biết phải nói sao nên đành phải cúi đầu lật thịt nướng.

Tôi lại nghĩ đến điều gì đó, liền nói với Giang Mẫn: “Ồ, đúng rồi, chị đã giới thiệu cho em một cựu sinh viên ở đại học Bắc Kinh, nếu em muốn hỏi gì thì có thể hỏi anh ấy"

"Được rồi, được rồi." Giang Mẫn lơ đãng trả lời, đồng thời thêm wechat của Thẩm Lâm

Sau một khoảng thời gian không xác định, âm thanh chấp nhận kết bạn vang lên.

Giang Mẫn nhấc điện thoại lên, vuốt ve đầu ngón tay, chắc là đang gửi tin nhắn, không biết đang nghĩ gì, ánh mắt cậu nhóc kỳ quái:

“Chị, đây là tiền bối à. Vậy là anh ấy đã học xong rồi ư? Người này học cùng lớp với chị?”

“Ừ. Một bạn học cấp hai.”

“Anh ấy trông... hơi quen nhỉ? ”

Tôi thậm chí còn không thèm nhìn lên: “Có lẽ cậu ấy nằm trong danh sách danh dự của trường trung học Qiya.”

Giang Mẫn “......Ồ.”

Không biết có phải là ảo giác hay không,

Giang Mẫn tựa như cúi đầu thầm mắng: “Mẹ kiếp.”

24.

Cuộc sống đại học bận rộn hơn tôi tưởng rất nhiều. 

Có lẽ tâm lý của tôi khác, tôi điên cuồng muốn trải nghiệm cuộc sống sinh viên mà tôi đã bỏ lỡ.

Có lẽ vì tâm lý khác biệt nên tôi điên cuồng muốn trải nghiệm cuộc sống sinh viên mà tôi đã bỏ lỡ.

Tôi rất bận rộn với các câu lạc bộ, hội sinh viên, phòng thí nghiệm và nghiên cứu nhưng tôi không bao giờ cảm thấy mệt mỏi với công việc đó

 Cuối năm nhất, mẹ tôi gọi điện cho tôi với giọng điệu rất mệt mỏi: “Nam Nam, kỳ nghỉ đông con có thể về nhà không? Mẹ sẽ coi mọi chuyện trước đây chưa từng xảy ra.”

Mẹ tôi tự nhủ: “Em trai con năm nay không về nhà, kết quả thi đại học vẫn chưa đạt, học thêm quá đắt. Mẹ nghĩ nếu về nhà, con có thể dạy kèm cho thằng bé một chút. Bố con cũng nói rằng ông ấy sẽ bù đắp cho bữa tiệc nhập học cho con.”

 Nếu không có nguồn cung cấp tiền của tôi, họ sẽ không thể cho em trai tôi học tiếp.

Bây giờ, tôi cũng không đủ khả năng chi trả học phí cho ngôi trường 30.000 tệ

Ngay cả lớp dạy kèm 10.000 tệ tôi làm thêm cũng không thể trả nổi số tiền đó. 

Tôi cụp mắt, cẩn thận theo dõi dữ liệu chip.

Tôi đặt điện thoại sang một bên, không cúp máy cũng không phản hồi.

Mẹ tôi ở đó không nói nên lời, cuối cùng bà hét lên và mắng tôi bằng những lời lẽ xấu xa.

Dù sao thì Lưu Thiên năm nay đã 19 tuổi, trưởng thành thì phải có trách nhiệm với chính mình chứ?

Giống như hồi mới vào trường trung cấp, tháng đầu tiên tôi cần phải mua nhu yếu phẩm vì số tiền sinh hoạt nhà nước phát không đủ. Bố mẹ tôi chân thành nói: “con đã trưởng thành và phải tự chịu trách nhiệm. Bọn ta không có tiền cho con đâu.”

Đúng vậy.

25.

Có lẽ thái độ của tôi quá lạnh lùng và thờ ơ.

Vào cuối năm, bố mẹ tôi đã đi hàng ngàn dặm tới Bắc Kinh và gây náo loạn trường học của tôi. 

Lần này lại có một nguyên nhân khác gây ra ồn ào - ngôi nhà nhỏ cũ kỹ ở ngoại ô đang bị phá bỏ, bố tôi mơ hồ nhớ ra nhà tôi cũng ở đó và muốn lấy một nửa số tiền đền bù.

Họ hét lên: “Đây là nhà của em trai mày! Mày đã hứa sẽ chuyển nhượng dưới tên nó!!”

Tôi xin lỗi các bạn cùng lớp trong ký túc xá, quay lưng lại và gọi cho phòng bảo vệ của trường.

Sau khi giải thích tình hình ở nhà, chú bảo vệ lịch sự mời họ ra ngoài.

Thật bất ngờ là không có người bạn cùng phòng nào cười nhạo tôi hay nhìn tôi bằng ánh mắt hả hê.

Cô gái nằm trên giường bên phải học chuyên ngành vật lý hạt nhân, cô ấy ôm cằm lẩm bẩm

“Thật quá đáng, chị Nam Nam. Bảo sao chị lại không về nhà trong kỳ nghỉ đông năm ngoái”

“Kỳ nghỉ đông năm nay nếu chị không có nơi nào để về, chị có thể đến nhà em đón Tết.”

""Sao chị không đến nhà em! Em sống ở Hà Bắc, cũng gần đó. Em sẽ đưa chị đi xem cận cảnh trường trung học Hành Thủy huyền thoại ~"

Một người bạn cùng phòng khác cũng hét lên

Tôi bị bọn họ chọc cười.

“Chị Nam, ngôi nhà đó của chị bị phá dỡ thật ư?

“Đúng vậy.” Tôi gật đầu:

"Nhưng chị biết tiền đi đâu không? đó là quỹ hỗ trợ sinh viên "Daystar" tổ chức với trường”

Tôi đang thay quần áo thì có người hỏi “Chiều nay chị có hẹn à?”

“Ừ”

“Yo. ——" Họ im lặng: “Với ai vậy?! đến đây để ăn uống, hay là chàng trai tóc ngắn siêu đẹp trai từ phòng thí nghiệm của chị?”

Tôi: “?”

Tôi suy nghĩ rất lâu và nhận ra rằng "cún con" họ đang nói đến là Giang Mẫn. Tôi cười và nói:

“Bạn trai chị. Anh ấy đi du học về và dự định giảng dạy tại Đại học Thanh Hoa. .”

“???!!”

Ký túc xá sôi sục.

“Chị Nam Nam, chị lấy bạn trai từ đâu ra vậy? Anh ấy từ trên trời rơi xuống à? Tìm cho em một người đi!”

Mấy nay cứ thấy chị bận rộn không yêu đương, thì ra là hoa đã có chủ rồi—"

Tôi bất lực nói: “...Học kỳ trước bọn chị mới quen nhau.”

26.

Thực ra, đó là kỳ nghỉ hè đầu tiên chúng tôi gặp lại nhau.

Khi Thẩm Lâm đang giải thích các bài tập cho tôi trước cửa sổ kính, cậu ấy quay đầu lại nhìn tôi một lúc lâu, rồi ngập ngừng hỏi:

“Cậu có bạn trai chưa?”

Tôi chỉ có thể nói thẳng: “Tôi đoán... Mẹ tôi muốn gả tôi đi lắm rồi đấy!”

Trong kỳ nghỉ đông tiếp theo, tôi lặng lẽ nói: “Cậu đến muộn rồi”.

Chiều hôm đó, ven đường xe cộ đi qua trong tuyết, ánh đèn ô tô mờ ảo phảng phất trên bầu trời tối đen.

Khuôn mặt của Thẩm Lâm như được chiếu sáng bởi ánh đèn nhấp nháy, trông đặc biệt dịu dàng.

Cậu ấy không hề thất vọng mà cười: “Thật đáng tiếc.”

Sau đó, vào cái đêm hot search bùng nổ, tôi vội vàng bỏ điện thoại trên taxi vì đang chăm sóc Giang Mẫn

Thẩm Lâm gọi cho tôi mấy lần mà không liên lạc được nên cậu ấy đã bay về tỉnh trong đêm và bắt tàu cao tốc đi tìm tôi.

Cậu ấy tìm thấy tôi ở hành lang bệnh viện, người đang bối rối ngồi xổm xuống và nghiêm túc nói với tôi:

“Không sao đâu, không phải lỗi của em. Nam Nam, nhìn anh đi, đàn em sẽ không sao đâu, cậu ta sẽ ổn thôi.”

Để tôi sẽ giúp cậu liên hệ với luật sư, được chứ?

Nhiều người là ngôi sao của tôi.

Lấp lánh, lấp lánh, tỏa sáng.

Nhưng Thẩm Lâm thì khác, anh là người dịu dàng nhất và chói sáng nhất, giống như sao mai vĩnh cửu

Nếu đi theo cậu ấy, tôi sẽ không bao giờ bị lạc giữa chừng.

27.

Nhưng vào năm thứ hai của tôi, Thẩm Lâm đã đến Bắc Mỹ để trao đổi.

Sau đó, kết quả nghiên cứu rất tốt nên người hướng dẫn của cậu ấy đã đề nghị ở lại học tiến sĩ trong vài năm.

Vì dịch bệnh nên cậu ấy không thể về Trung Quốc được.

Vì vậy, chúng tôi chỉ có thể tiếp tục liên lạc qua Internet.

Giống như ba năm đó, nói về cuộc sống ở Đại học Bắc Kinh, nói về lịch trình làm việc và nghỉ ngơi để nâng cao hiệu quả cá nhân, nói về những bài thơ của Goethe, và nói về khi nào phần thứ hai của "Yêu đến chết" sẽ được phát hành— —

Nhưng giờ đây, thoát khỏi sự rời rạc và nặng nề, những cuộc trò chuyện bằng văn bản thông thường đã dần mang hương vị của thơ ca và khoảng cách.

Có khung cảnh mùa xuân tuyệt đẹp trong khu vườn của Đại học Thanh Hoa, có những bông hoa tử đằng tím treo trước sườn dốc của người yêu, có một lỗi xử lý ngưng tụ của con chip và đầu của người bạn học cuối cấp đã bị đẩy ra;

Có những công thức và định lý phức tạp của thiên văn học, có trong quá trình bào chữa, các giáo sư đã tra hỏi tôi một cách gay gắt, bao gồm những con sói hoang ở Công viên Yellowstone, cực quang ở Trạm Bắc Cực và những ngôi sao mà Thẩm Lâm đã cho tôi xem.

Nhóm nghiên cứu của họ đã phát hiện ra một thiên hà.

Cách Trái đất hơn 30.000 năm ánh sáng, nó trông giống như một bông hồng đang nở rộ trong ảnh nhiệt.

Thẩm Lâm nói: “Chúng ta đặt cho ngôi sao đó một cái tên đi.” 

“Tên là gì? Nói cho tôi biết đi?”

Đó là đêm giao thừa, tôi không có ở trong ký túc xá, đi dạo trên những con đường nhộn nhịp và vắng vẻ của Bắc Kinh, đeo tai nghe trò chuyện cùng Thẩm Lâm.

"N, A, N." nhảy ra các chữ cái riêng lẻ:

“Trong ngôn ngữ dữ liệu máy tính, nó đại diện cho các giá trị không xác định hoặc không thể biểu thị. Hiện tại chúng tôi không thể đo lường dữ liệu trung tâm."

Tôi nhướng mày , nghĩ rằng thành viên trong nhóm có tên này chắc chắn đã bị máy tính xử lý dữ liệu hành hạ.

Thật đáng thương.

Thẩm Lâm thú nhận vào phút cuối cùng trong đêm giao thừa: “Điều này tượng trưng cho cậu.”

Tôi choáng váng nhìn lên, tuyết đang rơi ở Bắc Kinh và màu trắng bay tung bay. Nó có cảm giác lạnh khi nó chạm vào chóp mũi của tôi.

Khi tuyết bay khắp trời, tôi nhận ra "N.A.N" cũng tượng trưng cho "Nam".

Cái tên này là do Thẩm Lâm gợi ý, sau này cậu ấy mới nói.

Cậy ấy hy vọng tôi nở rộ như một bông hoa mùa hè, tươi sáng và hoành tráng.

Mãi mãi ấm áp lộng lẫy, thời gian sẽ không lu mờ, trăm năm không lo âu.

28.

Vào năm tốt nghiệp, tôi và Thẩm Lâm kết hôn.

Trong số những người đến chúc mừng tôi có Tiểu Thiên . Cô nhóc ngày nào đã trở nên tự tin và vui vẻ, đeo kính áp tròng, mỉm cười và chúc phúc cho tôi.

Em ấy nói rằng đã gia nhập cơ quan vũ trụ vào năm ngoái, theo chân rất nhiều ông lớn và đặt câu hỏi, vẫn chơi bóng rổ và là người tiên phong trong đội bóng rổ của đơn vị.

Khi đi xuống cầu thang, em ấy nhặt váy cưới cho tôi, hình như có nước mắt rơi:

“Chị ơi, cảm ơn chị, chúc chị mãi mãi hạnh phúc”

29.

Sau này, vì học ngành cơ khí nên tôi đã hợp tác với tiểu Thiên trong một dự án.

Hơn mười năm trước, sau buổi tối tự học, gió đêm thổi qua, tôi mời một nhóm thiếu niên đi ăn thịt nướng và xiên que.  

Lúc đó tôi lo làm sao thoát khỏi gia đình, còn họ lo lắng cho tương lai không biết sẽ đi về đâu.

Ai cũng có nỗi buồn riêng nhưng vẫn cười đùa.

Suy cho cùng, tương lai tuy bấp bênh nhưng vẫn có nơi để nỗ lực.

Lúc đó tôi đã hứa với Tiểu Thiên là “ngồi trước tivi để xem tên lửa của em ấy”

Nhưng tôi không ngờ rằng mình sẽ được chứng kiến ​​màn cất cánh hoành tráng của tên lửa vũ trụ từ khoảng cách gần hơn.

Tiểu Thiên phấn khích đến mức ôm tôi và hét lên "chúc mừng".

Sau khi hoàn thành dự án này, tôi có một chút thời gian rảnh và bắt đầu truyền bá quỹ "Daystar" đến các thị trấn và làng mạc dưới cấp quận, tất nhiên bao gồm cả trường tiểu học nơi tôi đã dạy trong 5 năm.

Dự án sẽ hơi thiên vị các bé gái từ những gia đình nghèo, vì khách quan mà nói, họ cần được giúp đỡ nhiều hơn.

Tôi cũng thỉnh thoảng đi đến nhiều nơi để phát biểu và nói về những trải nghiệm của mình trước những khán giả đang khao khát kiến ​​thức.

Nói về cuộc đời tôi từng được ca ngợi là “không thể tin được”

Nói về cảnh đính hôn mà tôi từng muốn quậy phá.

Kể về khoảng thời gian tôi ở trong vũng lầy, nghĩ rằng đây là dấu chấm hết cho cuộc đời mình.

Nhưng tôi sẽ luôn kể về niềm vui được chạy trong cơn gió đêm hè ấm áp vào cái đêm tôi biết được điểm thi đại học của mình. 

Tôi thoát khỏi còng sắt, thoát khỏi sự trói buộc và dùng nước mắt để dán lại từng đôi cánh bị gãy. 

Tôi đã thành công. 

Vì vậy, tôi muốn viết câu chuyện được điều chỉnh một chút này để nói với nhiều người hơn rằng đừng bị ràng buộc bởi môi trường hay chính bản thân họ.

Bạn không cần phải bắt đầu lại cuộc sống, bạn vẫn có vô số cơ hội.

Không bao giờ là quá muộn để theo đuổi ước mơ của bạn

Tất cả những gì bạn cần là giữ đôi chân của mình trên mặt đất và nhìn lên các vì sao.

- Kết thúc -