Chương 19 - Trộm Trứng
19
Phượng Hoàng đứng trên đỉnh núi, ung dung nhìn ngắm nơi ta từng lớn lên.
Ta thì thầm an ủi Thần Võ: “ Ngươi phải chịu khổ rồi.”
Linh lực từ Thần Võ tỏa ra vô cùng uy nghiêm! Cuối cùng ta cũng có cơ hội được chạm vào Thần Võ một lần nữa.
Mười hai vị trưởng lão ở Lạc Thần Sơn so với Quân Khải thì tu vi cao hơn nhiều, thấy tình thế bật lợi, bọn họ vội vàng lôi ra một đống bùa chú ném về phía ta.
Thần Võ càng đánh càng hăng. Sắc đỏ đậm của máu dính trên nó càng khiến thanh kiếm trở nên uy nghiêm như muốn nuốt trọn linh hồn. m thanh Thần Võ cắt qua da thịt của đám đệ tử Lạc Thần Sơn khiến ta hung phấn.
Phượng Hoàng đứng một bên hào hứng vỗ tay cổ vũ.
Mấy vị trưởng lão bị ta đánh lại ngã rạp trên đất. Khắp nơi đều là tay chân đứt gãy vô cùng buồn nôn. Bọn họ nằm trên đất cầu xin ta tha mạng, giống hệt như hoàn cảnh ta khi xưa cầu xin bọn họ làm chủ cho ta vậy.
Phượng Hoàng thờ ơ tiến tới: “Thật bẩn thỉu. Sau này ta sẽ xây lại cho A Linh một đài ngắm mây khác, chỗ này bẩn quá.”
Ngọc Dao trốn phía sau đám trưởng lão, vẻ mặt tức giận nghiến rang nghiến lợi ra lệnh cho đệ tử Lạc Thần Sơn: “Tiến lên giết chết con tiện nhân này cho ta!”
Nếu mười hai vị trưởng lão còn lành lặn, có lẽ đám đệ tử này sẽ dám đấu ta một trận chăng?
Ta vừa mới xoay người bọn họ đã sợ hãi lùi về sau.
Ngọc dao thân thể run rẩy, ôm bụng, đôi mắt trừng thật sự đại: “Ta là Thần nữ, không những thế còn đang mang cốt nhục của Thần quân, ngươi không thể giết ta được. Ngươi không sợ bị thiên đạo phạt sao?”
Ta nhướng mày: “Phải không? Đằng Xà thần quân nói chưa từng cùng ngươi kết phu thê. Vậy ta mạo muội hỏi ngươi có hài tử với Đằng Xà thần quân bằng cách thần kỳ nào thế”
Phượng hoàng đôi mắt trừng đến so ngọc dao còn đại, vội vàng đong đưa đôi tay: “A Linh đừng vội nói bậy, ta ngại dơ.”
Hai mắt Ngọc Dao đỏ ửng, đáy mắt tràn ngập hận thù: “Là do ngươi một mặt hùa theo ý ta, mặt khác trộm tiên căn của ta khiến ta không dùng được Thiên Nhãn. Phượng Hoàng thần chủ quang minh lẫm liệt bao nhiêu, lại phải vì ta mà bày mưu tính kế đến như vậy.”
Phượng Hoàng nhìn cô ta, không khống chế được tức giận: “Ngươi ăn trộm tiên căn của nàng, chiếm lấy linh thú của nàng, giữ Thiên Nhãn làm đồ riêng, hơn nữa còn dám giết chết sư tôn của nàng ấy! Hôm nay ngươi nên cảm thấy may mắn, vì người ra tay là A Linh chứ không phải là ta.”
Sau đó hắn nhìn một lượt đám người đứng phía sau: “ Hôm nay ai dám làm ảnh hưởng tới cảm xúc của Trọng Linh thì ta cũng không ngại thách đấu với hắn một trận.”
Đệ tử Lạc Thần Sơn không hẹn đều lùi về sau vài bước.
Ta buông Thần Võ, từng bước đi đến trước mặt Ngọc Dao: “Tiểu sư muội, ngươi xem xem hiện tại ai sẽ giúp được ngươi? Hay là ta nên hỏi, đứa nhỏ trong bụng của ngươi là hài tử của ai?”
Ta hướng về phía đám đông đang im như thóc, lớn tiếng hỏi: “ Đứa nhỏ này là con của vị đạo hữu nào, có thể dũng cảm bước ra tránh cho ta tàn sát người vô tội được không?”
Đám đông im thin thít không có một ai dám bước ra nhận.
Sắc mặt Ngọc Dao trắng bệch, hung ác nhìn chằm chằm ta.
Ta dùng một chưởng đưa hai người bọn họ đến cổng núi, Ngọc Dao không ngừng la hét.
Cô ta ứa nước mắt, van xin ta: “Trọng Linh, cầu xin ngươi giết ta đi.”
Ta cười cười, đẩy Quân Khải lên phía trước hét lớn: “Có lẽ mọi người đã đoán ra. Thần nữ Ngọc Dao cùng tiên tôn Quân Khải có đại hỉ.”
Đệ tử Lạc Thần Sơn không còn hơi sức đâu để sợ hãi, thậm chí trong đám người bọn họ còn có người hét lên khe khẽ.
Ta đặt hai thanh kiếm trước mặt bọn họ, hớn hở nói: “Hai vị cứ tự nhiên cạnh tranh công bằng. Trong hai người các người chỉ được một người sống.”
Ngọc Dao chưa kịp hiểu ra thì Quân Khải đã nhặt kiếm lên.
Cô ta khiếp sợ nhìn Quân Khải, không dám tin hỏi: “ Sư tôn, người muốn giết ta?”
Quân Khải nghe được lời này nhắm mắt lại, quay mặt đi.
Ngọc Dao càng lúc càng trở nên điên cuồng, gào thét: “Sư tôn, ngươi nói ngươi sợ hãi tu vi của Trọng Linh vượt qua ngươi, vậy nên ta thay ngươi lấy trộm tiên căn của nàng! Ngươi nói ngươi sợ hãi Trọng Linh thật sự ấp được trứng rắn nở ra, ta chấp nhận rạch dao lên ngực mình! Ngươi nói ngươi sợ hãi……”
“Đủ rồi!”
Ngọc Dao chưa kịp nói xong thì Quân Khải đã rút kiếm ra.
Ngọc Dao khóc lóc thảm thiết: “ Ta thắng rồi. Từ đầu tới cuối sư tôn vẫn thương ta nhất.”
Đám đệ tử Lạc Thần Sơn đều nhìn cô ta với ánh mắt ghét bỏ.
Ta thản nhiên cười sự ngu ngốc của cô ta: “ Coi như là cô thắng đi. Ta cũng cảm thấy Thần Nữ kết hợp cùng Sư Tôn vô cùng đẹp đôi.”
Bất chợt xuất hiện luồng sáng trắng, mũi kiếm bị Đằng Xà tay không bắt được, chỉ cần chậm thêm một giây nữa thôi thì Ngọc Dao nhất định chết chắc.
Ngọc Dao trợn tròn mắt: “ Ngươi…..”
Cô ta không hề nghĩ tới, sau cùng người cứu mạng cô ta lại là Đằng Xà.
Phượng Hoàng vốn đang đứng bên cạnh thờ ơ ngắm cảnh, chớp mắt một cái đã thấy xuất hiện bên cạnh ta, nhìn Đằng Xà gằn từng chữ một: “Ta đã từng nói với ngươi rồi, bất kỳ một ai dám làm ảnh hưởng đến tâm trạng của A Linh thì đừng trách ta không khách khí đánh nhau một trận.”
Vừa dứt lời, toàn thân Phượng Hoàng đã tỏa ra ánh sáng vàng kim rực rỡ.